Sau khi ra khỏi nhà hàng, Chấn Phong đi phía trước rồi ngồi vào trong xe. Huy Hoàng ra sau nhưng lại ngồi vào xe của mình. Hai người lái xe đi theo hướng ngược chiều nhau. Ngoài cửa hàng, Nam Minh ngồi trong xe oto của mình, trầm tư quan sát nhất cử nhất động của hai người đàn ông kia. Rõ ràng họ không giống như phán đoán của anh hợp tác với nhau mà giống như đối đầu với nhau vậy. Theo như tin mà Giang Diệu Minh báo và tình hình mà vừa mẹ anh ta - bà Hạnh báo thì Chấn Phong đang rất ghét gia đình anh. Chấn Phong đang chiến tranh cùng gia đình của anh ta nữa, có vẻ quá kích động. Tuy nhiên, Nam Minh không nghĩ như vậy. Nếu Chấn Phong đơn thuần như vậy thì đã không leo lên đến chức giám đốc sáng tạo nhiều năm như thế, được nhiều đối tác tin tưởng đến như vậy. Công ty đang lâm vào đường cùng, cậu ta không có phản ứng gì hay sao?
Chấn Phong lái xe vào một con đường nhỏ, cẩn thận nhìn trước ngó sau. Sau khi đảm bảo không có ai đi theo, anh dừng trước một ngôi nhà nhỏ. Anh mang theo cháo cùng hoa quả và một vali quần áo tới. Vừa vào bên trong anh đã giật mình vì va phải Huy Hoàng. Huy Hoàng giật bắn mình, hét lên.
"Chấn Phong cậu đi như ma vậy hả?"
"Ôi mẹ ơi giật cả mình! Anh là ma thì có."
Chấn Phong cũng không kém. Anh đặt đồ lên trên chiếc bàn, còn Huy Hoàng thì vào phòng xem Phương Hân đã tỉnh dậy hay chưa. Anh cũng vừa mới tới đây không lâu, đi đường tắt nên đến trước Chấn Phong được hai, ba phút gì đó. Phương Hân nằm trong phòng, nằm quay lưng lại với Huy Hoàng, anh không buốc vào trong nhưng đoán rằng cô vẫn còn ngủ. Huy Hoàng khép cửa lại rồi đi ra ngoài.
Hai người đàn ông chức cao vọng trọng ngồi trong bếp, một người hâm lại cháo, một người ngồi trên bàn gọt hoa quả. Nếu bị chụp lén đưa lên báo thì chắc chắn đây là tin hot nhất trong tháng. Chấn Phong nhìn vào nồi cháo đang sôi ục ục, nói với Huy Hoàng.
"Anh trai của anh đã quay trở về rồi sao?"
Huy Hoàng chăm chú gọt, anh không quên trả lời Chấn Phong.
"Về từ rất lâu rồi, từ khi tôi quay về đây. Sống ở hai đầu đất nước mà như hai bán cầu vậy. Có lẽ lần này muốn về để thâu tóm lấy công ty của bố tôi."
Huy Hoàng nói với giọng tỉnh bơ tới mức Chấn Phong nghi ngờ việc Huy Hoàng có thực sự quan tâm tới công ty của anh và bố anh - LK Entertainment không nữa.
"Anh có vẻ không thiết tha với LK nhỉ? Vậy Nam Minh muốn lấy anh sẽ đưa hay là đánh lại anh ta?"
Huy Hoàng gọi xong quả táo không móp miếng nào và được một đoạn vỏ dài không đứt ngắt quãng, miệng nở nụ cười đầy bí ẩn và thỏa mãn.
"Dù sao cũng không quay lại Mỹ làm giảng viên được vì Phương Hân ở đây rồi, tất nhiên là sẽ đánh chứ."
Huy Hoàng còn nhếch mép nhìn Chấn Phong với vẻ coi thường, Chấn Phong chẳng thèm quan tâm. Chấn Phong cho cháo nóng hổi ra bát rồi mang lại đặt lên bàn. Anh thuận tay lấy một miếng táo bỏ vào miệng nếm thử. Táo xốp, anh không thích táo xốp, anh thích táo đá, nhưng mà để cho Phương Hân ăn nên anh cũng đành chịu.
"Gần đây Nam Minh đã bí mật tới tìm cậu tôi, Giang Diệu Minh. Giang Diệu Minh cũng bắt đầu hành động, tìm một số cổ đông và mua lại cổ phiếu. Ông ta cũng nắm kha khá rồi, chỉ chờ cơ hội nữa thôi."
Thấy mặt Chấn Phong cũng tỉnh bơ, không một chút lo lắng nào cả, Huy Hoàng nhìn Chấn Phong đầy nghi ngờ.
"Cậu định dâng hiến công ty cho ông ta hay sao? Không có dự định gì à?"
"Tất nhiên là có dự định rồi, dự định về LK làm giám đốc, dự định kiếm tiền từ LK, được chủ tịch LK bao nuôi."
Có lẽ Huy Hoàng nên quỳ lạy Chấn Phong quá, giờ này còn thích đùa được.
"Tôi không có nhu cầu tuyển cậu đâu, hôm nay gọi tôi đến đây có chuyện gì?"
"Chắc là anh cũng biết gián điệp bên cạnh mình rồi, tôi đoán chỉ một, hai ngày nữa Giang Diệu Minh sẽ họp báo công bố chuyện của Phương Hân ra bên ngoài thôi, vì vậy tôi muốn nói cho cô ấy biết và đi trước một bước, Phương Hân rất yếu đuối. Từ chuyện của dì Bích cô ấy đã như người mất hồn rồi, nếu bây giờ nghe người ngoài nói về thân phận của mình nữa thì e rằng.. không chịu nổi."
Huy Hoàng hỏi Chấn Phong điều mà anh vẫn thắc mắc.
"Ai đã tiết lộ cho cậu biết thân phận của cô ấy?"
Chấn Phong thở dài, khuôn mặt anh tú nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xôi.
"Là dì Bích. Có thể là dì có linh cảm xấu về số phận của mình, trước ngày dì mất không lâu, dì có gặp tôi và nói chuyện. Ngày trước mẹ của Phương Hân và dì thân thiết như chị em ruột, có chuyện gì mẹ Phương Hân cũng kể cho dì nghe, ngay cả chuyện Phương Hân không phải con gái của bố tôi nữa. Trước khi mẹ Phương Hân mất, bà có nhờ dì Bích tìm người đàn ông trong bức ảnh cũ nát, đó là vật duy nhất về bố của Phương Hân. Dì Bích làm công việc giúp việc, ngoài giờ làm dì cũng tranh thủ đi tìm kiếm manh mối, vì vậy trong đám tang mới có người người tới viếng như vậy, họ đều là những người từng được dì nhờ giúp đỡ."
Cổ họng Chấn Phong nghẹn lại, Huy Hoàng vẫn chưa biết Chấn Phong đã tìm được bố của Phương Hân hay chưa, tìm được thì người đó là ai, còn sống hay không? Giọng Chấn Phong còn trở nên chua chát, anh ngồi cạnh Huy Hoàng có cảm giác giống như tri kỉ, mặc dù trước đó rất ghét Huy Hoàng, anh tiếp tục nói.
"Có những lúc tôi nhìn Phương Hân mà cảm giác cực kỳ ghét cô ấy bởi vì vì mẹ cô ấy mà mẹ tôi không được đường đường chính chính bước vào căn nhà này. Mặc dù bố tôi có chu cấp đầy đủ nhưng tình cảm thì chưa thấy bao giờ. Mỗi khi đi học, tôi và cả Phương Thảo, hai đứa đều bị bạn bè cùng lớp trêu là" đồ không có bố ". Không, không phải tôi không có bố, bố tôi vừa giàu có lại còn đẹp trai nữa, nhưng có lẽ ông ấy quá nhu nhược, không dám phản kháng lại ông bà để mang hai đứa con cùng vợ về. Sau đó mẹ Phương Hân mất, ông nội nói không còn con trai nối dõi nên yêu cầu bố tôi đón hai đứa tôi về, lúc ấy mẹ tôi cũng không còn nữa nên không còn cách nào khác."
Huy Hoàng gật đầu, dù không có hoàn cảnh như Chấn Phong nhưng anh có thể cảm nhận được qua giọng nói, ánh mắt của Chấn Phong. Tay Chấn Phong gõ lên bàn, tiếng gõ đều đều, phá vỡ sự yên tĩnh ở trong không gian này.
"Ghét Phương Hân được vài giây thì lại hết, tôi không thể bình tĩnh khi đứng trước cô ấy. Ngay sau khi dì Bích nói với tôi sự thật thì tôi đã quan tâm Phương Hân nhiều hơn, còn ngày đêm tìm bố vợ tương lai nữa. Huy Hoàng, thật ra, tôi và Phương Hân không phải anh em, anh với cô ấy mới là anh em."
Huy Hoàng chết lặng, cả người hoàn toàn cứng đờ, câu nói của Chấn Phong khiến cho anh sửng sốt, Huy Hoàng lắc đầu, hỏi lại.
"Cậu nói gì? Tôi và Phương Hân là anh em sao? Đùa à? Rõ ràng.."?
Có lẽ do Chấn Phong nói chưa đầy đủ khiến cho Huy Hoàng hiểu lầm. Chấn Phong khoanh tay lên trước ngực, nói hết sức nghiêm túc.
"Không, tôi không đùa, Phương Hân chính xác là con của bác anh, bác Lâm. Tôi đã đi xác nhận rồi."
Chấn Phong cắn cắn môi, anh đứng dậy lại bàn muốn lấy giấy kiểm tra ADN cho Huy Hoàng xem, Chấn Phong sững người. Phương Hân đứng từ phía sau họ không biết từ lúc nào rồi. Mắt Phương Hân vẫn chưa hết sưng, những giọt lệ lại bắt đầu rơi xuống. Cô không khóc lớn, không gào thét, không nói gì cả, như vậy càng khiến Chấn Phong lo lắng trong lòng. Huy Hoàng quay đầu lại, trông thấy Phương Hân. Phương Hân ngấn lệ, hỏi Chấn Phong.
"Tại sao anh biết nhưng không nói cho em biết?"
Chấn Phong thực sự không muốn giấu Phương Hân, anh không muốn cho cô biết quá sớm, sợ rằng Phương Hân không tiếp nhận nổi khi trong mình đang mang một nỗi đau mất mát quá lớn. Vả lại, anh sợ cô sẽ gặp nguy hiểm. Anh bước từng bước tới chỗ của Phương Hân, nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu.
"Phương Hân à, không phải anh không muốn nói mà anh sợ.."
Chưa kịp nói hết câu, Phương Hân đã ngắt lời anh, cô không muốn nghe lời giải thích từ Chấn Phong nữa.
"Anh sợ, anh có gì mà phải sợ? Anh muốn trêu đùa tôi phải không? Trong nhà, ngoài dì Bích, tôi cứ cho rằng anh là người tốt, là một người anh trai luôn quan tâm và bảo vệ em gái. Thật không ngờ, anh cũng giống họ. Chấn Phong.. anh làm tôi thất vọng!"