Tháng trước trở lại thành phố Kình, tìm được một ít ghi chép trò chuyện trong máy tính cũ. Em hỏi anh rất nhiều vấn đề, nhưng mà anh khi đó hết sức vô lễ lại khó ưa. Hiện tại lại muốn hỏi, thời gian đã lâu, em có còn muốn nghe anh trả lời không?
Vấn đề đầu tiên của em liên quan tới tốc độ vũ trụ cấp một.
Nếu như anh nhớ không nhầm, ba cấp tốc độ vũ trụ hẳn là trong nội dung của chương trình vật lý cao trung, em đi học không chú ý nghe giảng đúng không?
Vấn đề em hỏi có một sai lầm nho nhỏ...
Kiều Tinh Tinh cuộn tròn ngồi trên ghế salon ở phòng khách, trong tay cầm một ly rượu vang. Xem tới đây, cô dừng lại một chút.
Hóa ra vấn đề cô hỏi khi đó có sai lầm? Cho nên anh nhìn thấy vấn đề liền lười phản ứng, trực tiếp để cô đi tra Baidu?
Cô sững sờ chốc lát, cúi đầu tiếp tục đọc.
Vấn đề em hỏi có một sai lầm nho nhỏ, sợ rằng lẫn lộn khái niệm tốc độ phóng, tốc độ vận hành của vệ tinh. Vì trình bày rõ ràng, chúng ta nói từ định nghĩa tốc độ vũ trụ cấp một.
Tiếp theo, trong thư giải thích cặn kẽ thế nào là tốc độ vũ trụ cấp một, trình bày nguyên lý tính toán và công thức, còn vẽ sơ đồ quỹ đạo, đem quá trình suy luận nói liên tục.
Vật lý thời cao trung của Kiều Tinh Tinh cũng không tệ lắm, nhưng đến giờ đã sớm quên sạch, nhưng xem lại không hề khó khăn, đại khái bởi vì anh viết vô cùng tường tận dễ hiểu.
Cách trang giấy, cũng có thể cảm nhận được người viết vô cùng kiên nhẫn.
Cô buông thư xuống, một lúc sau mới cầm lên một bức thư khác.
Mở đầu vẫn là ——
Tinh Tinh:
Mở thư vui vẻ
Sau giờ họp có một lúc rảnh rỗi, cho nên chắc thư hôm nay sẽ dài hơn một chút. Trước đó chúng ta đã nói xong lịch sử phát triển và hiện trạng của hàng không vũ trụ nước Mỹ và nước Đức, bức này chúng ta nói tới Liên Xô trước, đây là quốc gia có mối liên hệ chặt chẽ với sự phát triển của hàng không vũ trụ nước ta.
Kiều Tinh Tinh nhíu mày, bức trước không phải đang nói tốc độ vũ trụ cấp một sao? Sao đã biến thành lịch sử phát triển hàng không vũ trụ của nước Mỹ nước Đức rồi?
Cô đem tất cả thư trên bàn trà nhỏ cầm lên xem một lượt, mới chú ý tới dưới góc phải ghi chú ngày tháng viết thư. Tổng cộng 9 bức thư, tốc độ vũ trụ cấp một là bức đầu tiên, cô vừa đọc là bức thứ 3 rồi.
Cô theo thứ tự ngày tháng cầm lên bức thứ 2.
Tinh Tinh:
Mở thư vui vẻ.
Hôm nay miền Nam có bão tuyết, anh chuyển sang đi bộ về nhà, dọc theo đường đi cũng đang suy nghĩ vấn đề của em. Trình độ hàng không vũ trụ Trung Mỹ chênh lệch, ừm, vấn đề này quá lớn, có thể anh phải dùng rất nhiều bức thư để trả lời em. Bức này chúng ta trước tiên nói đến lịch sử phát triển của hàng không vũ trụ hiện đại...
Đồng hồ trong phòng khách từ từ vạch qua không giờ, một giờ, hai giờ... Kiều Tinh Tinh xem từng bức từng bức, rốt cuộc, cô đọc tới trang cuối của bức thư cuối cùng.
Không thể che giấu, trình độ hàng không vũ trụ của nước ta cùng thứ nhất thế giới còn chênh lệch rất lớn. Có lúc cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm, nói muốn đạt tới trình độ này, cũng có đồng nghiệp như đưa đám, nói thẳng ít nhất phải ba mươi bốn mươi năm.
Nhưng cách ba mươi bốn mươi năm, không có nghĩa là cần ba mươi bốn mươi năm để đuổi theo và vượt qua. Tầm quan trọng của công việc mà anh anh và các đồng sự đang làm, kỳ thực đều hướng tới điều này.
Tên lửa cùng phương diện hàng không vũ trụ có người lái đều đã nói xong, ngày mai chúng ta có thể nói một ít phương diện thám trắc chuyên sâu, đây là lĩnh vực sở trường của anh. Số hiệu người lữ hành, số hiệu Ngọc Thố của chúng ta, đều có những câu chuyện lãng mạn. Nhưng dựa theo tốc độ của bưu điện, đoán chừng đầu năm em chưa nhận được.
Mấy bức thư này, chữ viết của Vu Đồ lúc bắt đầu luôn ngay ngắn tiêu chuẩn, giống người viết thư nén được tính tình muốn viết thật rõ ràng, nhưng viết đến phía sau thì bản tính dần lộ ra, trở nên hào hứng không câu nệ nên hơi cẩu thả. Đến đoạn này, bút tùy ý đưa, lại là phóng khoáng mạnh mẽ, lộ rõ tài năng.
Nhưng đến câu cuối cùng của bức thư, chữ viết lại lần nữa bắt đầu cẩn thận, giống như người viết thư đang ở trước mặt, dừng bút lông, cẩn thận châm chước rất lâu mới hạ bút——
Tinh Tinh, đến Tết âm lịch, em trở về thành phố Kình không?
Ánh mắt Kiều Tinh Tinh dừng ở những từ này rất lâu, buông thư xuống.
Đồng hồ phòng khách hiển thị, đã là ba giờ sáng.
Chính bức thư, hơn 4 tiếng, cô rốt cuộc đã biết cái gì gọi là tốc độ vũ trụ cấp một, biết kết cấu của tên lửa, biết cái gì gọi là vỏ chỉnh lưu (fairing), cái gì gọi là tải trọng(payload), biết chênh lệch kỹ thuật hàng không vũ trụ Trung Mỹ...
Thời thiếu nữ dốc hết tâm ý hỏi các vấn đề, bỗng nhiên đều có giải đáp tường tận.
Nhưng cũng lại làm cho cô đột nhiên yếu ớt và thương tâm.
Loại yếu ớt này vào ngày cô coi như không có chuyện gì trở khi về xe kêu tài xế lái đi không xuất hiện.
Khi chị Linh ba lần bốn lượt nhắc tới Vu Đồ cũng không xuất hiện.
Nhưng vào một đêm khuya như này, thời thiếu nữ cô vắt óc suy nghĩ mới hỏi được các vấn đề giờ phút này rốt cuộc đã được giải đáp, tựa như dời núi lấp biển vào tận trong lòng.
Cô đứng dậy đi tới trước cửa số sát đất.
Thời gian đã quá muộn.
Cho dù là Lục Gia Chủy, lúc này nhìn ra bên ngoài, bên ngoài cũng là một mảnh đen nhánh, chỉ có mấy ngọn đèn sáng lẻ tẻ.
Đây là khu phồn hoa nhất của Thượng Hải, nhưng rất nhiều đêm, ở dưới sự phồn hoa như vậy, lại chỉ để con người ta cảm thấy được cô đơn nhiều hơn.
Vu Đồ cũng ở thành phố này, anh cũng cảm giác được cô đơn sao? Trong mười năm này, anh có từng nhớ đến cô không?
Chắc là có đi, dù sao quảng cáo của cô trải khắp các phố lớn hẻm nhỏ mà.
Nhưng việc này cùng cô nhớ anh, hoàn toàn không giống nhau.
Cô phải cố gắng rất nhiều để quên anh. Giống như đã từng, sau khi biết anh và người khác ở bên nhau, cố gắng thật nhiều, đem những vấn đề ngu ngốc trong ghi chép trò chuyện, xóa đi từng câu từng câu.
Cố gắng loại bỏ như vậy, nhưng lại dùng quá sức, ngược lại từng câu từng câu đều khắc ở trong lòng.
Cho nên khi cô vừa nhìn thấy thư, cũng đã biết anh trả lời cái gì.
Vu Đồ hẳn là biết cô nhớ, cho nên ngươi xem, thư của anh trực tiếp như vậy, không giải thích quá nhiều, không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề.
Cho nên sao anh có thể quá đáng như vậy?
Dùng những câu trả lời tưởng như ôn nhu tường tận, cắt một đao vào lòng cô.
Cô chớp chớp ánh mắt chua xót, trở lại bên ghế salon, cầm điện thoại di động.
Hai tháng không liên lạc, trong wechat, tên của anh đã ở chót danh sách, tìm rất lâu mới thấy. Mở ra, ghi chép trò chuyện cuối cùng còn dừng ở ngày tranh tài hai tháng trước, cô hỏi anh đã đến chưa, anh trả lời đã ở khán đài.
Tốt biết bao nha, đối đáp như ngày thường.
Cô mong muốn, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ.
Cô dùng sức chớp mắt gạt đi cảm giác yếu ớt muốn khóc, cúi đầu, bình tĩnh nhập vào khung trò chuyện.