Em Là Tất Cả Với Tôi

Chương 16: Thu thập



Sáng hôm sau, mọi người sau bữa sáng lại lên đường thu thập tinh hạch.

Vì không còn mặc bảo hộ nên mọi người càng cẩn trọng hơn, Lạc Vỹ cố gắng dò la xung quanh để cảnh báo mọi người.

"Hướng Đông có một con zombie dị năng, nó đang điên cuồng chạy tới, các anh cẩn thận." Lạc Vỹ dùng tinh thần lực truyền đạt với mọi người.

Vừa nghe có zombie dị năng, mọi người nhanh chóng tập hợp lại nghênh chiến với nó.

"Gào..."

"Nó tới." Chí Bảo lên tiếng, liền cùng Quang Dao phóng dây leo trói nó lại, nhưng liền bị thêu cháy.

Thấy vậy Hào Kiệt và Khôi Nguyên nhanh chóng phóng ra các hỗm đất chôn chân cùng tay nó lại.

Những người còn lại xong lên tấn công, Tề Dật đứng nhìn nhóm 9 người phối hợp không can thiệp, hắn muốn nhóm 9 người tự nâng cao bản thân quá con zombie này.

Hắn sẽ đứng đây dọn dẹp bọn zombie không có dị năng, cho họ thoải mái tác chiến.

Lạc Vỹ đứng bên cạnh hắn cũng không lơ là tiếp tục quét xung quanh.

Chỉ cần có giấu hiệu của zombie dị năng cậu sẽ lập tức thông báo.

Đúng giờ ăn trưa mọi người lại trở về, lần này đi thu hoạch được kha khá tinh hạch dị năng, nhưng Lạc Vỹ và Tề Dật thì không có.

Với sức mạnh lãnh đạo của những con zombie có dị năng như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đã rất đáng gòm, thì với dị năng của hai người họ sẽ ra sao, nhất là dị năng của Lạc Vỹ.

"Đúng là bọn zombie dị năng khó xơi thật, mệt chết mất." Khôi Nguyên nằm dài trên sàn rên than.

"Nếu sức mạnh của chúng ta có thể tăng tiến thì chúng cũng có thể, đến lúc cải tạo lại nơi này rồi." Lạc Vỹ ngồi trên sofa đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài.

Bức tường bằng xi măng cùng những cánh cửa kia sớm muộn cũng sẽ sập đổ, bọn họ phải nghĩ cách.

"Em có thể kiểm tra khu chung cư này có ai bị biến thành zombie không, chúng ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ chúng mới xây dựng được." Cửu Thiên nhìn ra bên ngoài.



Chung cư tính ra cũng cả trăm hecta, nếu nói xây dựng lại cũng rất tốn thời gian, đã vậy không ai có thể biết bọn zombie sẽ tấn công lúc nào.

"Cần kêu gọi nhóm người chung cư phụ một tay." Chí Bảo nói, nhiều người chung tay cũng nhanh hơn.

"Cũng tốt, ngày mai anh cùng Phong Vũ sẽ là người nói chuyện với bọn họ đi." Lạc Vỹ hơi suy nghĩ nói.

"Tại sao lại là anh?" Phong Vũ ngờ nghệch nhìn Lạc Vỹ.

"Hai người là bạn cùng phòng mà, nói gì cũng ăn ý hơn." Lạc Vỹ cười cười nói.

Những người khác chỉ có nhịn cười, ánh mắt không nhìn đi chỗ khác, mặc kệ Phòng Vũ cầu cứu.

Buổi chiều mọi người nghĩ ngơi, Lạc Vỹ đưa Tề Dật vào không gian để giúp cậu chăm sóc vườn cây lan gia súc.

"Ngày nào em cũng phải làm những việc này sao?" Tề Dật đau lòng nói.

"Không sao, làm riết cũng quen rồi, nè anh nhìn đi, ở đây cũng không cần em phải chăm sóc nhiều, hầu như em chỉ gieo hạt và thu hoạch thôi."

Lạc Vỹ ngồi xổm hái những quả dâu đỏ mọng, đút vào miệng Tề Dật, sau đó cũng cắn lấy bên kia trái dâu.

Tề Dật nhanh tay ôm lấy cậu, nuốt nhanh quả dâu hôn lên môi Lạc Vỹ.

"Chỗ này còn ngon ngọt hơn quả dâu kia gấp vạn lần." Giọng mị hoặc của Tề Dật vàng lên trêu chọc cậu.

"Hứ...lo phụ em cho xông đi." Lạc Vỹ lườm hắn chạy đi làm việc, nhưng trong lòng cậu vui vẻ không thôi.

Tề Dật cười đi theo phía sau giúp đỡ cậu, đôi khi cũng sẽ hôn cậu, làm công việc thu hoạch tốn nhiều thời gian hơn, may mắn họ vẫn kịp xong trước giờ ăn tối.

Ngày hôm sau...

Sau khi bọn họ đi đánh zombie thu thập tinh hạch xong, thì vừa lúc thấy đám người chung cư tụ hợp dưới sân.

Hào Kiệt cùng Quân Hạo đem túi đựng tinh hạch vào trong nhà, rồi liền đi ra ngoài đứng những người còn lại.



"Bọn quân nhân hèn nhát các người bây giờ mới chịu ló mặt ra sao?"

"Nếu các người sớm được chúng tôi ra khỏi đây, thì bây giờ chúng tôi đâu khổ sở thế này!"

"Các người vốn nên bị trời tru đất diệt đi."

Những lời nói đó đều thốt lên từ những người không có dị năng, bọn họ may mắn không hoá zombie nhưng bây giờ zombie đã đáng sợ gấp mười lần zombie trước.

Không có dị năng họ khác gì thức ăn cho chúng chứ.

"Bây giờ mọi người im lặng nghe tôi nói được không, tôi thật sự cần sự giúp sức của các v." Chí Bảo có gắng nói đủ mọi nghe, nhưng không làm kinh động bọn zombie bên ngoài.

"Các người mà cần chúng tôi giúp sao, nực cười đám dân đen như bọn này làm gì giúp được chứ?" Thời Phong thức tỉnh dị năng hoả nên hắn ta khá nghênh ngang cười khẩy.

"Đúng vậy, các người bỏ mặc chúng tôi tự sinh tự diệt, bây giờ bảo giúp sức là giúp thế nào?" Một người dị năng trong số người chung cư lên tiếng mỉa mai.

Nghe vậy đám người khác cũng kinh bỉ đồng thanh mỉa mai nhóm Tề Dật, câu sau càng nhày càng khó nghe hơn câu trước.

"Vậy là các người không muốn sống nữa đúng không, các người nghĩ các người có dị năng thì bọn zombie ngoài kia không có à, nếu bọn chúng tấn công vào nơi này bằng dị năng các người nghĩ các người sống được hay không?"Quân Hạo lạnh mặt ánh mắt sắc lãnh nhìn từng người trước mắt anh.

"Các người hụ dọa chúng tôi thôi đúng không?"

Đám người chung cư không dám tin zombie cũng sẽ có dị năng, nếu thật vậy bọn họ làm sao mà sống.

"Tôi hù doạ các người làm gì, tôi xin hỏi những người từ tầng 10 trở đi, các vị có hay thấy mỗi buổi sáng chúng tôi ra khu bên ngoài không?" Quân Hạo hỏi.

"Cái này có, mấy người mạnh như vậy không lẽ không đánh nổi bọn chúng." Đám người từ tầng 10 lên tiếng.

"Các người nghĩ chỉ có đám zombie mà các người đã thấy sao, chúng tôi đây gặp cả bọn zombie có dị năng đấy, đã vậy chúng có thể cả đàn zombie nữa kìa, các người muốn thấy tận mắt không?" Quân Hạo lạnh lùng liếc nhìn từng gương mặt sợ hãi.

"Vậy các người muốn chúng tôi giúp gì chứ?" Lão Trương nằm trong số người có dị năng lên tiếng.

"Đương nhiên là phụ giúp chúng tôi xây dựng phòng thủ cho nơi này rồi." Chí Bảo nói.