Tề Dật thay đồ xong liền bước ra, ngồi xuống bên cạnh Lạc Vỹ nhìn ra bên ngoài, cảnh tượng điêu tàn, đang ban ngày nhưng nó vẫn đáng sợ đến lạ.
Nhóm 9 người thấy hai người cứ ngồi đó im lặng nhìn ra bên ngoài bọn họ cũng không làm phiền, ai về phòng nấy.
Thời gian trôi, ngày bọn họ bước ra bên ngoài cũng tới, mọi người mặt lên bộ đồ bảo hộ, xong xuôi Lạc Vỹ chỉ cho họ một lối ra.
Mật thất này được Lạc Vỹ chế khi sửa lại nhà, đường này nằm ở sau khuôn viên công viên, ở đó có hàng tường rào bảo vệ chắc chắn.
Với ở đó cũng ít người lui tới, cũng cách xa khoảng 2 km số với chung cư nên việc đụng độ zombie là khá ít.
Lạc Vỹ đi sát bên cạnh Tề Dật, nhóm 9 người thì tạo một vòng tròn bao hộ hai người họ. Đi được 50m zombie liền xuất hiện nhưng không nhiều.
Bọn chúng di chuyển cũng không nhanh,Tề Dật ra lệnh cứ nhắm vào đầu mà đánh, nên nhóm 9 người rất nhanh dọn dẹp được bọn chúng.
Bọn dọn dẹp dần tới trước khuôn viên chung cư thì dừng lại, quay đầu trở về vì bên trong khuôn viên chung cư rất đông, ngày đầu ra ngoài không thể ép bản thân quá nhiều vẫn là trở về.
Trước khi trở vào trong nhà, ở trước cửa mật thất có một căn phòng nhỏ, bên trong đó có thuốc khử khuẩn, bọn họ bước vào trong sau đó mới bước vào mật thất trở vào trong nhà.
Những bọn đồ đã mặc, được máng vào phòng khử trùng để virus hoàn toàn được loại trừ cả những vật dụng họ đã mang đi giết zombie cũng bỏ vào đó.
Loại khử trùng này là Lạc Vỹ lấy bên trong không gian.
Bọn họ trở về cũng đã là đầu giờ chiều, ăn uống xong xui, ai về phòng nấy.
Lạc Vỹ sớm đã tắm rửa thay đồ nằm trên giường, trên tay là cuốn sách có nhan đề là "Cách sống sốt ở thời kỳ mạt thế".
Tề Dật buồn cười nhìn cậu, nhưng cũng không nói gì, bước tới bên cạnh sofa, hắn đúc kết lại kết quả ra ngoài tập luyện.
Nhờ có bộ đồ của Lạc Vỹ nên nhóm 9 người đôi lúc cũng khá chủ quan, ngày mai trước khi xuất phát hắn phải căn dặn họ lại.
"Ngày mai anh có kế hoạch gì không?" Lạc Vỹ không buông xuống cuốn sách đi đến bên cạnh Tề Dật ngồi xuống.
"Chung cư của chúng ta có 5 khu, khu chúng ta đang là khu đông dân cư nhất vậy vẫn là xem xét khu E đi, ở đó ít người." Tề Dật nói, bọn họ vừa luyện tập cũng là vừa dọn dẹp zombie quanh chung cư.
Nói gì chung cư của họ cũng có một tầng bảo vệ, chỉ cần họ dọn dẹp sạch sẽ, đóng lại các cửa ra vào của chung cư, bọn họ sẽ khá là an toàn.
Tề Dật đây không phải là suy nghĩ giúp đỡ gì cho đám người trong chung cư nhưng cái hắn không nỡ là đám trẻ nhỏ, bọn chúng được sinh ra trong thời buổi này quá đáng thương rồi.
Lạc Vỹ không hỏi nhưng cũng hiểu hắn nghĩ gì, cái cảnh zombie mẹ bế đứa bé sơ sinh trên tay ấy, ít nhiều cũng chạm đến trái tim của hắn.
Bọn họ cũng chỉ có thể dọn dẹp zombie còn về vấn đề ăn mặc vẫn là đám người kia phải tự lực cánh sinh.
Ngày hôm sau...
Bọn họ lại lên đường sang khu E, số lượng zombie cũng đông hơn lần đầu, bọn họ không đi vào trông bên trong khu E, chỉ đánh zombie ở xung quanh.
Đám người bên trong khu E, nghe tiếng gầm rú của zombie thì ai nấy đều sợ hãi không dám ló đầu ra.
Tính từ ngày mạt thế giáng xuống thì hôm nay chỉ mới là ngày thứ tư, con người vẫn khá sợ hãi thế giới bên ngoài, với lại thức ăn dự trữ họ vẫn còn nên họ càng không muốn ra đối mặt với sự thật.
Cùng với lòng tin chính phủ sẽ sớm cho người đến giải cứu họ.
Lạc Vỹ vốn cũng đã có kỹ năng giết zombie rồi nên cũng ra tay nhanh gọn, Tề Dật ban đầu cũng khá ngạc nhiên nhưng dần cảm thấy hài lòng.
Hắn vẫn nhớ kiếp trước, Lạc Vỹ dũng cảm như thế nào, hắn chỉ không ngờ em ấy thích nghi nhanh như vậy thui.
Nhóm 9 người những ngày đầu ra chiến trận giết địch thì cũng mất tận 4 ngày để thích ứng.
Nói gì Lạc Vỹ nhiều lắm võ nghệ chỉ đủ phòng thân chứ chưa bao giờ giết người.
"Tề Dật, em giỏi lắm đúng không?" Lạc Vỹ cảm nhận được Tề Dật nhìn mình liền nói.
"Ừm, em rất giỏi." Tề Dật tay vừa cắt đứt đầu một con zombie vừa cười trả lời Lạc Vỹ.
Nhóm 9 người vẫn chuyên tâm dọn dẹp, dọn xông khu E thì trời cũng sập tối, bọn họ nhanh chóng trở về nhà.
Ăn uống no nê, mọi người lại ai về phòng nấy, Lạc Vỹ thay đồ xong thì ra phòng khách, lại ngồi xuống trước cửa kính nhìn ra bên ngoài.
"Em còn không chịu vào ngủ đi." Tề Dật từ phòng đi ra đi tới bên cạnh cậu.
"Em chưa buồn ngủ, em muốn nhìn bên ngoài một chút."
Lạc Vỹ vừa dứt lời, bọn họ đã thấy cảnh một người phụ nữ bị đuổi ra bên ngoài, trên tay hình như ôm một đứa bé.
Nếu nhìn kỹ đứa bé sớm đã biến thành zombie rồi, Lạc Vỹ chợt nhớ nếu vào lúc này mà con người chết sẽ lập tức trở thành zombie.