Em Là Tia Nắng Duy Nhất Của Tôi

Chương 17



Khi cả hai đặt chân xuống trước căn hộ của Tử Vi, cô cảm nhận được sự nặng nề của cơ thể và sự mệt sỏi từ cuộc hành trình ngày hôm qua. Cơ thể cô như thể đang báo hiệu cần được nghỉ ngơi sau một đêm tốn nhiều năng lượng.

Bầu trời đang dần chuyển màu từ đêm đen sang xanh nhạt, vẻ đẹp của bình minh bắt đầu hiện lên. Ánh nắng ban đầu của ngày mới bắt đầu tỏa sáng qua hàng cây, tạo nên một không gian mơ màng và huyền ảo.

Tử Vi hít thở sâu, cảm nhận hơi không khí trong lành tràn vào phổi, khiến cô cảm thấy tỉnh táo và sảng khoái hơn. Cảm giác này đưa cô trở về thế giới thực, nơi ánh nắng ban mai đang lan tỏa qua những tán cây, tạo nên khung cảnh huyền bí và thơ mộng.

Thiên Minh nhìn Tử Vi với ánh mắt trìu mến, anh nhẹ nhàng đẩy nhẹ vai cô, khuyên cô tiến về phía cánh cửa căn hộ. Anh nói.

"Cô nên tranh thủ ngủ một giấc đi, sáng ngày mai tôi sẽ đến đón cô."

Tử Vi cười nhẹ và gật đầu.

“ Được rồi, có vẻ như thật sự tôi đang cần ngủ một giấc sau một đêm tốn nhiều sức lực như thế. Cảm ơn vì đã chỉ dẫn cho tôi, Thiên Minh. “

“ Không có gì, học được như vậy là do một phần cô cũng đã có năng lực sẵn rồi. “

Và rồi họ tạm biệt nhau bằng một cái gật đầu và nụ cười tạm biệt trước khi Tử Vi bước vào căn hộ. Cảm giác thoải mái lan tỏa khi cô bước chân qua cánh cửa căn hộ và rồi vào không gian ấm áp trong ngôi nhà của cô.

Thiên Minh nhìn theo bóng dáng của Tử Vi trong căn hộ và khi cảm thấy an tâm khi cô đã an toàn vào căn hộ, anh mới quay lưng rời đi và trở về nhà.

Ngày mới bắt đầu với ánh nắng ban mai len lỏi qua cửa sổ của Tử Vi. Cô vẫn dậy sớm như thường ngày, cảm giác sảng khoái sau một giấc ngủ ngon.

Sau khi chuẩn bị xong, Tử Vi đi xuống từng bậc cầu thang trong căn hộ, với bộ trang phục đi làm mới. Cô đứng trước cửa căn hộ, chờ đợi như ngày hôm qua.

Không lâu sau, chiếc xe màu đen quen thuộc của Thiên Minh lại tiến lại gần. Chiếc xe ấy chậm rãi dừng lại trước căn hộ của Tử Vi, và Thiên Minh nhấn nhá bàn đạp phanh một cách nhẹ nhàng. Ánh nắng ban mai làm toát lên vẻ đẹp đơn giản và sang trọng của chiếc xe

Thiên Minh mở cửa xe và bước ra, ánh nắng đón lấy sự hiện diện gương mặt của anh. Anh thả nhẹ hơi thở vào không khí mở và nhấn mạnh lên nụ cười thân thiện trên môi.

Anh bước đến bên cửa xe của cô, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên vẻ ngoại hình lịch lãm của anh. Tử Vi bất ngờ vì hôm nay Thiên Minh không đeo khẩu trang, cô liền hỏi.

“ Ơ, sao anh không đeo khẩu trang vào? “

“ Hôm qua mặc dù không đội nón và mặc áo khoác, nhưng khi đeo khẩu trang vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu và nóng bức. Nên thôi, hôm nay bôi kem hết nguyên mặt và tay chân rồi. “

Tử Vi nhìn vào gương mặt sáng bừng của Thiên Minh và không thể nhịn cười.

" Vậy là anh quyết định để cả công ty ngắm nhìn nhan sắc của anh à? “

Thiên Minh cười vui vẻ, đôi mắt mở to.

" Hửm? Cô cảm thấy tôi có nhan sắc sao? ‘

Tử Vi nhận ra mình vừa nói một câu mất kiểm soát, cô quay mặt nhìn sang phía khác và ngần ngại nói.

“ L-Làm gì có chuyện đó chứ, anh chỉ được gọi là bình thường thôi. “

Thiên Minh gật đầu nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.

"Vậy à, thôi thì để tôi tự đánh giá nhan sắc của mình vậy."

Thiên Minh mở cửa xe cho Tử Vi bước vào, tạo lối vào cho cô trong khung cửa mở rộ.

“ Còn bây giờ thì chúng ta đi thôi nhỉ? “

Cô bỗng dưng thở dài, ánh nắng của buổi sáng nâng niu làn da trắng mịn, làm tôn thêm vẻ đẹp tự nhiên của Tử Vi. Cô nhẹ nhàng bước chân vào trong và ngồi xuống.

Sau khi Tử Vi bước vào xe, Thiên Minh đóng cửa nhẹ nhàng và sau đó quay lại phía người lái. Dưới bầu trời xanh, chiếc xe lại tiếp tục di chuyển vào thành phố.

Tử Vi nhìn ra khung cửa sổ, những tia nắng ban mai chiếu sáng qua cành cây ngoài đường, và hỏi.

“ Chúng ta sẽ đi đâu trước đây? “

Thiên Minh cười nhẹ, bàn tay nắm chặt vô lăng.

" Nghe mọi người nói cô thích uống cafe vào mỗi buổi sáng nhỉ, nhưng tiếc rằng với trạng thái bây giờ thì không uống được rồi."

Tử Vi ngồi im lặng một chút, sau đó cô cười mỉa mai.

"Ừ, thật là một tình thế bi đát. Vì anh tôi nghĩ là mình đã mất đi một phần niềm vui hàng ngày rồi."

Thiên Minh nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, rồi anh nở một nụ cười ấm áp.

" Nhưng đừng lo, có một nơi mà cô có thể đến và tận hưởng giống như trước."

Cô nhìn anh, tò mò chờ đợi anh nói tiếp.

" Ở đó, cô có thể thưởng thức sự ngọt ngào của máu tươi. " anh nói một cách hóm hỉnh.

" Vậy nơi đó là đâu? "

Thiên Minh quay đầu nhìn cô, và nói.

"Nơi đó chính là các quầy pha chế máu nhân tạo mà tôi và một vài người bạn đã khám phá ra. Chúng ta vẫn có thể cùng nhau thưởng thức một thứ gì đó giống như cà phê, chỉ khác là thay vì cà phê, chúng ta uống máu."