Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 27: Bỏ mặc không cứu





Do hô hấp bị đình trệ dẫn đến não thiếu ô xi, hai mắt Sở Sinh Trang dần bị những khoảng đen khỏa lấp, tiếng chửi bới bên tai cũng dần nghe không rõ, mặt mày bắt đầu tối sầm lại, cơ thể vì giãy giụa mà từ từ kiệt sức. Chẳng lẽ Sở Sinh Trang cô lại chết đi như thế này sao? Không thể nào! Cô còn biết bao việc vẫn chưa hoàn thành, chưa báo hiếu được cho ba mẹ, người cô yêu còn chưa chịu tin tưởng cô, sao cô có thể chết vào lúc này được cơ chứ?

Với bao nhiêu những suy nghĩ trong đầu, Sở Sinh Trang cố gắng mở mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa để tìm kiếm sự trợ giúp. Bỗng một dáng người cao lớn đi qua, không ai khác chính là anh, Ngụy Thế Quân. Trong tích tắc cô như bắt được vàng, hai mắt sáng rực lên, miệng muốn kêu cứu nhưng lại chỉ có thể thốt ra vài chữ đứt quãng chẳng đủ để người bên ngoài nghe thấy. Biết không thể dùng cách kêu cứu, Sở Sinh Trang liền dùng hết sức lực tay chân đập thật mạnh vào tường nhằm phát ra tiếng động.

Sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng thì Ngụy Thế Quân anh cũng đã quay lại thông qua ô cửa sổ nhìn vào bên trong căn phòng. Nhưng mọi chuyện không như những gì cô dự đoán, anh sau khi nhìn thấy lại chẳng hề có động tĩnh gì, vẫn phong thái lạnh lùng cao ngạo ấy mà quay bước bỏ đi.

Sở Sinh Trang như chết lặng, cô không tin vào mắt mình, Ngụy Thế Quân anh vậy mà lại bỏ mặc cô ở đó? Cô không biết là do bản thân hoa mắt nhìn lầm hay sao mà lại trông thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên nhìn cô trước khi quay lưng rời đi. Gương mặt lãnh khốc cùng nụ cười lạnh của anh lúc đó đã hoàn toàn đánh gục cô rồi, đến một chút sức lực để phản kháng lại cũng đã bị cái nhếch môi đó giết chết rồi! Người đàn ông Sở Sinh Trang cô yêu thật sự là muốn cô biến mất khỏi thế gian này, vậy cô còn có thể làm được gì nữa đây?

Hai tay Sở Sinh Trang buông thõng, chân không còn sức mà khụy xuống, đôi mắt dần nhắm lại, trước khi một mảng màu tối đen bao trùm, hai hàng nước mắt đã kịp lăn dài trên đôi gò má trắng bệch ấy...

Qua sáng ngày hôm sau, Sở Sinh Trang nằm trên giường từ từ mở mắt dậy nhìn lên trần nhà một màu trắng tinh, cô còn đang nghĩ mình đã lạc lên chốn thiên đường rồi cho đến khi nghe được tiếng có người đang gọi tên mình liền quay đầu sang nhìn.

“Sinh Trang, là tôi! Cô tỉnh rồi, hiện tại cảm thấy trong người ra sao?”_Châu Bá An sốt sắng đứng bật dậy khỏi ghế ngay khi vừa thấy cô mở mắt

Thấy người đối diện không phải là Ngụy Thế Quân, ánh mắt Sở Sinh Trang có hơi cụp xuống. Cô còn mong đợi gì nữa chứ, người ta đã bỏ cô mà đi như vậy rồi lại có thể xuất hiện ở đây được sao?

Sở Sinh Trang muốn ngồi dậy thì có cảm giác tay mình đang bị ai đó nắm chặt liền nhìn xuống. Thấy được ánh mắt của cô, Châu Bá An lập tức buông tay cô ra, ánh mắt đảo qua chỗ khác né tránh, giọng nói có phần hơi mất tự nhiên:

“X...in lỗi, tôi không cố ý!”

Sở Sinh Trang cũng không để tâm đến vấn đề đó, cô chống tay xuống giường muốn ngồi dậy. Thấy thế, Châu Bá An liền nhanh tay chỉnh gối phía sau lưng cho cô dựa vào.

“Sao tôi lại ở đây? Còn anh nữa?”_Sở Sinh Trang nhìn xung quanh căn phòng một lượt rồi hỏi

“À tối qua tôi ăn tối ở ngay phòng đối diện với công ty cô nên lúc ăn xong đi ra tôi có tình cờ thấy được nên mới bước vào xem thử. Ban đầu tôi cũng không biết là cô đâu đến khi vào rồi thì...”

“Cảm ơn anh đã cứu tôi, Châu thiếu!”

“Không có gì đâu, lúc đó cho dù là ai khi thấy cảnh tượng ấy chắc chắn cũng sẽ làm như vậy cả.”

“Ai cũng sẽ như vậy cả sao?”_Sở Sinh Trang cúi mặt xuống, miệng lẩm bẩm

“Cô thấy trong người thế nào? Hay để tôi gọi bác sĩ kiểm tra lại một lượt nha?”

Nói rồi không đợi Sở Sinh Trang kịp phản ứng, Châu Bá An liền nhấn chuông gọi bác sĩ. Mấy phút sau Cố Phong đã có mặt tại phòng bệnh và kiểm tra một lượt cho cô rồi nói cô có thể xuất viện được rồi.

“Cảm ơn bác sĩ Cố, làm phiền anh rồi.”_Sở Sinh Trang đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện

“Vợ chồng hai người mới kết hôn được mấy tháng mà sao hết người này lại đến người kia đòi gặp tôi vậy? Lần nào cũng không vợ thì là chồng.”_Cố Phong không khỏi than vãn khi tháng nào cũng phải gặp đôi vợ chồng trẻ này

“Vất vả cho anh rồi, bác sĩ Cố. Khi nào rảnh tôi mời anh một bữa nha?”_Nói rồi Sở Sinh Trang chào tạm biệt Cố Phong sau đó ra làm thủ tục xuất viện

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện Châu Bá An liền lên tiếng muốn mời cô đi ăn sáng vì dù sao cả hai cũng chưa có gì vào bụng suốt từ sáng đến giờ. Châu Sinh Trang do có tâm trạng nên cũng không muốn về nhà vào lúc này liền đồng ý, nhưng đi hai người thì không được tự nhiên cho lắm, suy nghĩ một hồi cô lấy điện thoại ra gọi cho Uyên Hạ. Châu Bá An tuy không được vui vì có sự xuất hiện của người thứ ba nhưng biết làm sao giờ, anh ta lấy tư cách gì ra mà đòi hỏi cô phải đi ăn riêng với mình?

Hai người đến một quán ăn bình dân ở bên rìa thành phố để tận hưởng chút không khí trong lành của buổi sớm, nơi mà giữa lòng thành phố đông đúc không có được...

Vừa gọi món xong thì Uyên Hạ cũng đã lái xe tới, bước vào gọi món rồi lại bàn của Sở Sinh Trang và Châu Bá An ngồi xuống:

“Ồ, ngạc nhiên nha! Châu thiếu, anh lại có mặt ở đây nữa sao?”

“Ý bồ là sao?”_Sở Sinh Trang không hiểu

“À, có gì đâu, tại tôi không ngờ tới mình vậy mà lại có duyên gặp mặt vị tổng thống tương lai này nhiều đến như vậy thôi.”_Uyên Hạ thản nhiên nói

“Tại tối qua tôi có gặp chút rắc rối là được Châu thiếu giúp đỡ nên muốn mời anh ấy đi ăn sáng để cảm ơn, mà đi riêng hai người thì không được nên mới gọi cho bồ đó.”

Nghe Sở Sinh Trang nói tối qua xảy ra chuyện Uyên Hạ liền tò mò hỏi rõ, sau khi biết được ngọn ngành câu chuyện thì không khỏi tức giận muốn chửi bới tên đàn ông tối qua. Sau khi mắng người xong thì lại quay sang Châu Bá An mà thắc mắc về người đàn ông đó bây giờ đang ra sao? Châu Bá An liền nói hắn ta đã bị bảo an của nhà hàng bắt lại, bây giờ có lẽ đang ở đồn cảnh sát rồi.

Cả ba vừa ăn sáng vừa nói chuyện về vụ việc tối qua, Sở Sinh Trang sau khi ăn xong liền xin phép đi rửa tay một chút. Cô vừa rời đi thì Uyên Hạ lên tiếng:

“Anh thích bạn tôi đúng không?”

Trước câu hỏi đầy bất ngờ của Uyên Hạ, Châu Bá An nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

“Châu thiếu, anh không qua mặt được tôi đâu. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy.”

“Rất nhạy sao? Vậy cô có cảm nhận được là tôi không ưa cô lắm không, Uyên tiểu thư?”

“Ồ! Là do tôi luôn là người phá vỡ khoảng thời gian ở riêng với Sinh Trang của anh? Nhưng biết sao giờ, tôi phải có nghĩa vụ bảo vệ hạnh phúc cho bạn thân của mình chứ.”

“Vậy ý cô là tôi đang đi phá hoại hạnh phúc của bạn thân mình sao?”

“Tôi không biết, nhưng anh cũng thấy rồi đó, bạn tôi thật sự rất yêu Ngụy tổng nên anh sẽ không có cơ hội đâu. Tuy bây giờ hai người họ có chút hiểu lầm nhưng một cô gái như Sinh Trang, nếu tôi là đàn ông tôi cũng sẽ yêu chứ đừng nói đến Ngụy tổng, anh ấy sớm muộn cũng sẽ gục dưới chân cô ấy thôi. Vậy nên anh tốt nhất là nên như tôi, thứ không thuộc về mình thì đi kiếm thứ là của mình.”

“...”

“Hai người ở lại ăn tiếp nha, tôi có việc phải về nhà rồi, bữa nay tôi mời.”_Sở Sinh Trang sau khi đi rửa tay về, nói

“Để tôi đưa bồ về dù sao cũng ăn xong rồi.”

Nói rồi Uyên Hạ liền đứng dậy đi ra xe cùng Sở Sinh Trang, Châu Bá An sau đó cũng rời đi luôn...

Xe dừng trước cổng biệt thự Ngụy Thế, Sở Sinh Trang liền bước xuống rồi chào tạm biệt Uyên Hạ. Cô vốn định mời bạn mình vào nhà uống nước nhưng Ngụy phu nhân đã gọi cho cô về nhà lúc cô đi rửa tay, hiện giờ bà ấy đang có ở bên trong nên cô đành hẹn Uyên Hạ vào một dịp khác sẽ mời cô ấy đến nhà chơi.

Vừa trông thấy Sở Sinh Trang ở ngoài cổng, Ngụy phu nhân đã vội vàng ra đón, vẻ mặt không khỏi lo lắng:

“Mẹ lúc sáng có đến tập đoàn nghe nói nay con xin nghỉ làm mẹ lo quá, Kha Vĩnh lúc nãy có nói qua về chuyện tối qua cho mẹ rồi. Con không sao chứ? Sao chưa gì Cố Phong đã cho con xuất viện rồi?”

“Dạ cũng không có gì nghiêm trọng đâu ạ.”_Sở Sinh Trang trấn an mẹ mình

Ngụy phu nhân chú ý đến những vết hằn xước trên cổ cô liền thương quá hóa giận:

“Không cái gì mà không! Con xem, cổ con đã thành ra thế này rồi còn nói không sao! Con bé này, có biết quý bản thân không vậy?”

Hai mẹ con đi vào nhà ngồi, Ngụy phu nhân kêu người mang canh gà hầm ra cho cô uống. Bà ngồi nhìn đứa con dâu của mình lại nghĩ đến thằng con trai vô tâm kia mà trong lòng không khỏi chua xót, con trai bà rõ ràng biết vợ mình bị như vậy mà cũng không chịu đến bệnh viện thăm, bây giờ nhà cũng không về nữa. Sao bà lại sinh ra một thằng con không có lương tâm như vậy chứ? Hình ảnh Sở Sinh Trang ngồi một mình ở đó khiến Ngụy phu nhân không khỏi nhớ đến bản thân của quá khứ, có lẽ bà đã sai rồi, đã sai khi biến một cô gái tốt đến như vậy trở thành phiên bản thứ hai của bà. Khóe mắt Ngụy phu nhân bỗng ngập nước rồi không kìm được mà rơi lệ.