Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 32: Ngày tàn của Sở Gia (4)





Bên ngoài hành lang tầng bảy của bệnh viện, Ngụy Thế Quân bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng bệnh VIP 701. Trông thấy anh, vệ sĩ liền chặn cửa không cho vào.

“Phiền thông báo vào bên trong rằng có người tên Ngụy Thế Quân muốn gặp.”

Hai tên vệ sĩ quay sang nhìn nhau rồi một người mở cửa bước vào trong, lúc sau người đó quay trở ra và cho anh vào phòng.

“Sau từng ấy chuyện đã làm mà cậu vẫn còn mặt mũi để đến đây gặp tôi à?”_Sở gia gia ngồi tựa lưng vào thành giường, hướng mắt về phía người vừa bước vào

“Tôi chẳng phải là có lòng tốt biết tin bố vợ nằm viện nên đến thăm hay sao?”_Ngụy Thế Quân tay đút túi quần, thong thả tiến đến gần giường bệnh

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Tôi biết cậu không có lòng tốt đến vậy mà.”

Ngụy Thế Quân khẽ nhếch miệng cười, trên tay cầm một tập tài liệu ném xuống trước mặt Sở gia gia:

“Tôi đến để đưa cho bố vợ xem thứ này, chắc chắn là bố sẽ rất thích nó. Còn nữa, ngày mai sẽ là một ngày quan trọng đối với Sở gia nên tôi hy vọng bố vợ đây có thể xuống được giường và tới dự.”

Sau khi Ngụy Thế Quân rời đi, Sở gia gia liền cầm lấy tập tài liệu mở ra, hàng loạt những hình ảnh u ám đau thương của một cô gái trẻ bị đối xử tệ bạc đến tàn tạ không ra hình người hiện ra ngay trước mắt ông. Người con gái đó không ai khác mà chính là cô con gái cành vàng lá ngọc của ông, đứa con gái mà ông xem như báu vật trời ban ấy... Vậy mà giờ đây, chuyện gì đang xảy ra với con bé thế này?

Bàn tay nhăn nhúm gầy gò nổi lên những mạch máu xanh đang được cắm một ống truyền dịch ấy, run rẩy cầm lên từng tấm ảnh một, những ngón tay siết chặt đến trắng bệch không còn giọt máu nào. Sở gia gia đau đớn lật từng tấm ảnh một, mỗi một hình ảnh trong đó đều như nhát dao cứa vào trái tim ông. Ông đã làm gì thế này? Trong suốt mấy tháng qua con gái ông đã phải chịu đựng những gì thế này? Từ một thiếu nữ tuổi đôi mươi vậy mà giờ đây đã biến thành bộ dạng gì đây? Ông thật sự không dám tin rằng người phụ nữ ở trong những tấm ảnh này lại chính là con gái mình, những vết thương trải khắp tay chân cùng cơ thể gầy gò suy nhược... Thằng khốn ấy! Vậy mà lại hành hạ con gái ông thành ra nông nỗi này!

Sở gia gia khó nhọc nắm chặt lấy ngực trái của mình, cơn đau không ngừng ập đến ngày một dữ dội hơn, mi tâm nhíu chặt đến không một kẽ hở.

Khi tất cả những tấm ảnh ấy lần lượt được lật ra xem thì ở cuối cùng xuất hiện một mảnh giấy nhỏ, Sở gia gia cố kìm nén cơn đau trước ngực đọc từng dòng chữ một: Món quà của tôi bố vợ thích chứ? Chưa hết đâu, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tôi hy vọng là cơn đau tim của ông sẽ không đến quá sớm, như vậy thì còn gì vui nữa?

Xoảng...

Tiếng đổ vỡ bất ngờ vang lên, ngay lập tức cửa phòng bật mở, hai tên vệ sĩ hốt hoảng chạy vào thì thấy Sở gia gia đang nằm đau đớn trên sàn nhà, tay phải vẫn siết chặt ngực trái vì cơn đau đang không ngừng ập tới như muốn xé nát tim ông ra thành trăm ngàn mảnh...

Ở bên phòng bệnh của Sở Trác Tùng ngay sau đó liền có người đến báo tin về tình hình của Sở gia gia, nghe tin ba bất ngờ lên cơn đau tim hiện đang nằm trong phòng cấp cứu anh rút vội ống truyền dịch ra tức tốc chạy đi xem.

Vừa đến trước cửa phòng cấp cứu, Sở Trác Tùng liền lập tức tra hỏi đám người vệ sĩ kia vì sao lại để bố anh thành ra như vậy. Bọn họ chỉ biết cúi đầu không dám hó hé nửa lời.

“Sở tổng, khi nãy Ngụy tổng có đến gặp chủ tịch Sở. Có lẽ là vì thứ này nên...”_Thư ký Lý đưa tập hồ sơ mà Ngụy Thế Quân đã mang đến cho Sở Trác Tùng xem

Nghe đến cái tên Ngụy Thế Quân, Sở Trác Tùng lập tức nhíu mày, anh cầm lấy tập hồ sơ gấp gáp mở ra xem. Một loạt những thông tin gây sốc ập đến khiến Sở Trác Tùng đứng không vững, tay anh run run siết chặt mấy tấm ảnh, mạch máu trên vầng trán nổi lên rõ mồn một. Đến khi nhìn thấy mảnh giấy nhắn ấy, cơn thịnh nộ trong anh đã không thể khống chế nổi, nắm tay siết chặt vò nát mảnh giấy kia rồi vung một nắm đấm thẳng vào tường trắng, máu đỏ cũng từ đó trào ra in trên tường:

“Khốn kiếp! Hắn ta là vì tra ra được ba bị bệnh tim nên mới cố tình gửi đến những thứ như này đây mà!”

“Anh bình tĩnh đã, đừng tự làm tổn thương mình!”_Châu Ý Như đứng bên cạnh vội ngăn Sở Trác Tùng lại

“Thằng khốn đó! Rốt cuộc còn muốn làm đến mức nào nữa?”_Sở Trác Tùng siết chặt mấy tấm ảnh trên tay, cả người run lên vì hình ảnh đang hiện hữu ngay trước mắt mình

Em gái bị hắn ta hành hạ đến không ra hình người trong suốt mấy tháng trời mà bản thân không hề hay biết, không những thế mà bây giờ đến lượt ba anh cũng bị hắn làm cho lên cơn đau tim đến mức phải cấp cứu chưa rõ sống chết ra sao. Hai người thân yêu nhất của anh, hắn ta đều đã động tới. Thật không coi ai ra gì mà!

Sáng ngày hôm sau tại phòng họp hội đồng của tập đoàn Sở Trác, lần lượt từng vị cổ đông bước vào ổn định vị trí của mình. Tất cả đều đã có mặt đông đủ chỉ thiếu duy nhất một người...

“Sở tổng, không biết khi nào thì phó chủ tịch Sở sẽ đến? Cuộc họp cũng đã đến giờ bắt đầu rồi.”_Một vị cổ đông lên tiếng hỏi, những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Sở Trác Tùng tìm kiếm câu trả lời

Người được hỏi còn chưa kịp lên tiếng thì phòng họp bắt đầu xuất hiện một tin tức khác thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nấy đều gấp rút lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm thông tin mới ra lò nóng bỏng tay.

Sở Trác Tùng khẽ cau mày, bỗng thư ký Lý đứng đằng sau đưa chiếc điện thoại ra trước mặt anh. Sở Trác Tùng cầm lấy, mắt lướt đọc dòng chữ hiển thị trên màn hình điện thoại.

“Sở tổng, chuyện này là sự thật sao? Phó chủ tịch Sở bị bệnh tim hiện đang phải nhập viện?”_Một vị cổ đông lên tiếng hỏi, những người khác cũng bắt đầu xì xào bàn tán

Hai tay Sở Trác Tùng nắm chặt thành quyền, đưa ánh mắt căm phẫn nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở ngay chính giữa kia. Ngụy Thế Quân không nhìn anh ta nhưng khóe môi ngay lúc này khẽ cong lên một đường như ngầm thừa nhận chính mình là người đã cho tung tin đồn này ra.

Trước sự im lặng của Sở Trác Tùng và sự bình thản của Ngụy Thế Quân, các vị cổ đông trong phòng họp cũng đã ngầm đoán ra sự tình bên trong. Ai nấy đều có cho mình những suy nghĩ riêng về việc bỏ phiếu tán thành hay không tán thành việc cắt chức CEO hiện tại. Tin tức Sở gia gia lên cơn đau tim phải nhập viện trong thời điểm này ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến quyết định của một số cổ đông...

Cuộc bỏ phiếu cuối cùng cũng được tiến hành, từng vị cổ đông lần lượt bỏ phiếu vào chiếc thùng trong suốt. Người kiểm phiếu sẽ công khai kết quả của từng lá phiếu một trước toàn thể phòng họp. Từng lá phiếu được lấy ra và đọc kết quả bên trong, hiện tại chỉ còn lại hai lá phiếu nữa và số phiếu tán thành đang bằng với số phiếu không tán thành. Nếu như kết quả cuối cùng của hai bên bằng nhau thì có thể sẽ phải tiến hành bỏ phiếu lại.

Người kiểm phiếu đang định cầm lá phiếu tiếp theo lên thì cửa lớn phòng họp bất ngờ mở ra, mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía người đang đứng trước cửa.

Ngụy Thế Quân khẽ nhíu mày khó chịu khi cuộc họp đột nhiên bị cắt ngang bởi người không phận sự nhưng ngay sau đó anh đã bị gương mặt của người đó làm cho cứng đờ cả người. Là Sở Sinh Trang, sao cô lại có thể xuất hiện ở đây được? Chẳng phải anh đã nhốt cô lại và cho đám người bên Bạc Ngạo canh giữ rồi hay sao? Chuyện trốn thoát được là không thể nào!

Cộp...cộp...cộp...

Tiếng giày cao gót vang lên, Sở Sinh Trang từ ngoài cửa từng bước tiến đến gần chiếc bàn lớn, cô khẽ cúi đầu chào Sở Trác Tùng, anh ta liền nở nụ cười mừng rỡ. Cả phòng họp lại một lần nữa được dịp ồn ào khi thấy người phụ nữ lạ mặt này xuất hiện, đã vậy còn ngang nhiên ngồi vào vị trí chỉ dành cho phó chủ tịch tập đoàn, phía sau còn có thư ký riêng của Sở gia gia đi cùng.

“Cô là ai mà lại không biết phép tắc như vậy? Ghế đó là dành cho phó chủ tịch!”_Một vị cổ đông bất bình lên tiếng

“Đúng vậy. Thư ký Kim, ông chẳng phải là thư ký của phó chủ tịch Sở sao? Sao lại đi cùng người này?”_Một người khác cũng hỏi

Sau khi thấy Sở Sinh Trang đã ổn định vị trí, thư ký Kim mới lên tiếng giải đáp thắc mắc của mọi người:

“Do xảy ra một số việc đột xuất nên phó chủ tịch Sở tạm thời không đến được, đây là giấy ủy quyền của phó chủ tịch cho cô Sở Sinh Trang đây toàn quyền quyết định công việc của ông. Vậy nên những quyết định của cô Sở chính là quyết định của phó chủ tịch Sở.”

Nói xong thư ký Kim liền đưa ra một tờ văn bản trên đó đã có chữ ký và dấu mộc đỏ của Sở gia gia. Mọi người liền đưa mắt nhìn nhau không khỏi ngạc nhiên và thắc mắc rốt cuộc thì người phụ nữ này là ai mà lại nhận được sự tín nhiệm của Sở gia gia? Ban nãy thư ký Kim có giới thiệu cô ta là mang họ Sở, vậy có khi nào là người của Sở gia? Với độ tuổi trẻ như vậy lại trạc tuổi của Sở Trác Tùng, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy gương mặt cũng có nét gì đó khá tương đồng với Sở gia gia, không lẽ đây chính là vị tiểu thư của Sở gia mà người ta vẫn hay đồn thổi?

Một loạt những dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu của những người đang có mặt ở phòng họp, không những thế mà toàn bộ nhân viên của Sở Trác cũng đang không ngừng truyền tay nhau hình ảnh của Sở Sinh Trang và đưa ra đủ loại suy đoán.

Một vài nhân viên đã nhanh tay chụp trộm được ảnh của cô trong lúc thấy cô đi cùng với thư ký Kim và ông ấy đã gọi cô là Sở tiểu thư, vậy nên bây giờ mới có được khung cảnh cả đám nhân viên bình luận sôi nổi trên nhóm chat công ty.

Cánh cửa lại một lần nữa bất ngờ được mở ra, lần này là Kha Vĩnh. Cậu ta vốn còn đang đi xử lý vấn đề truyền thông mấy ngày gần đây thì nhận được cuộc gọi từ Ngụy Bạc Thiên, sau khi biết Sở Sinh Trang đã được người của Châu gia giúp trốn thoát cậu ta liền gọi cho Ngụy Thế Quân nhưng mãi vẫn không thấy ai nghe máy, kết quả đành phải tự mình đến thông báo. Nhưng vừa định bước vào thì đã trông thấy Sở Sinh Trang ở phía bên kia chiếc bàn, nhìn sang thì thấy gương mặt lạnh lẽo cùng ánh mắt như cuộn sóng của Ngụy Thế Quân. Kha Vĩnh run rẩy đi đến ghé vào tai Ngụy Thế Quân báo cáo:

“Ngụy tam thiếu gọi đến nói là người của Châu gia rạng sáng nay đã đến ạ.”