Sau mấy tiếng ngồi trên máy bay, cả hai đã có mặt tại S thành. Tài xế riêng của Sở Gia lái xe đến đón hai người về dinh thự, vừa đến nơi cô cùng anh đã chạy thẳng đến phòng của Ngụy Tô Linh. Nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh nhưng lần này đã có thể cử động được tay chân, lại còn đang nói chuyện cùng mọi người, Sở Sinh Trang không kìm nén được mà rơi nước mắt, cô chạy lại ôm chầm lấy cô em gái tội nghiệp:
"Linh Linh! Em tỉnh rồi, thật may quá! Con nhóc này, biết chị sợ lắm không?"
Ngụy Thế Quân từ nãy đến giờ đều đứng ngoài cửa nhìn vào, mỉm cười nhìn hai cô gái kia đang ôm nhau mà khóc sướt mướt. Anh bỗng đi lại, đưa tay lên khẽ xoe đầu cô nhóc:
"Nhóc con, cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi!"
"Anh!"_Ngụy Tô Linh nhỏ giọng gọi anh mình vì vẫn chưa được khỏe
Sở Sinh Trang lúc này cũng đứng dậy nhường chỗ cho hai anh em nói chuyện với nhau, cô đi ra ngoài chào hỏi mấy vị trưởng bối trong nhà vì lúc nãy vội quá nên chưa kịp. Trong nhà hiện chỉ có Ngụy lão gia cùng Ngụy phu nhân và người làm, vị bác sĩ riêng sau khi kiểm tra cho Ngụy Tô Linh đã ra về rồi.
"Con bé nói muốn gặp cháu nên đã phiền cháu phải đến tận đây rồi, ông cũng biết thời gian này cháu đang không tiện."
"Dạ không phải đâu ông, Linh Linh tỉnh lại là chuyện tốt, cháu đương nhiên phải đến rồi ạ."
"Ừ, tuy là con bé đã tỉnh lại nhưng bác sĩ nói do vụ tai nạn kia đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ khiến trí nhớ bị đứt đoạn, phần kí ức từ sau khi lên đại học của Tiểu Linh cũng bị mất."_Ngụy lão gia buồn rầu nói
"Sao ạ? Chuyện này..."_Sở Sinh Trang không tin được
Số phận của Ngụy Tô Linh cũng quá đáng thương rồi! Bị kẻ xấu cố tình hãm hại, sau khi tỉnh lại thậm chí còn bị mất đi một phần kí ức. Tại sao người vô tội lại luôn phải chịu đựng những việc làm tàn ác của mấy kẻ vô nhân tính ngoài kia chứ? Chẳng phải có câu nói "Ở hiền gặp lành" hay sao? Nó rốt cuộc có đúng hay không vậy?
"Em ấy bây giờ đã tỉnh dậy rồi, cháu tin là sẽ sớm khôi phục lại trí nhớ thôi ạ, ông đừng lo lắng quá."
"Ừ, ông cũng tin là như vậy. Thôi cháu vào với con bé đi. Trưa ở lại ăn cơm với ông nha, không được từ chối đâu đấy, ông rất hiếm khi mời cơm ai."_Ngụy lão gia nói xong liền rời đi, Ngụy phu nhân cũng đỡ ông xuống nhà luôn
Trong phòng bệnh, hai anh em vẫn đang trò chuyện cùng nhau. Ngụy Thế Quân cũng đã biết được em gái mình bị mất một phần ký ức, anh vốn còn nghĩ khi Ngụy Tô Linh tỉnh lại lúc đó chắc chắn sẽ tìm ra được hung thủ nhưng bây giờ xem ra là chưa thể rồi, anh lại không thể bắt em gái mình cố gắng nhớ lại được vì như thế sẽ gây ra những hậu quả khó lường tới hệ thần kinh.
Sở Sinh Trang từ ngoài đi vào, trông thấy trên gương mặt anh thoáng nét u buồn thì cô cũng đoán ra được anh đã biết chuyện Ngụy Tô Linh bị mất trí nhớ rồi.
"H...hai anh chị lúc nãy sao l...ại đi cùng nhau ạ?"_Ngụy Tô Linh khi nãy trông thấy hai người cùng đi vào thì không khỏi bất ngờ, không lẽ cả hai đang yêu đương?
Nhận được câu hỏi từ Ngụy Tô Linh, cả hai đồng thời quay sang nhìn nhau nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
"Anh với cô ấy vừa từ thủ đô W về đây, cả hai bay cùng chuyến nên đến cùng nhau."_Ngụy Thế Quân lên tiếng trước
"Ừm, là vậy đó. Mà em muốn ăn hoa quả không để chị gọt?"_Sở Sinh Trang chuyển chủ đề để không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến anh
"Để anh gọt cho, em cứ ngồi với em ấy đi."_Ngụy Thế Quân nói với cô rồi đi xuống nhà gọt trái cây
Ngụy Tô Linh nhìn hai người mà bật cười:
"Bác sĩ nói em vừa tỉnh dậy chưa thể ăn đồ rắn được. Em rõ ràng đã nói với anh ấy rồi mà."
"Vậy sao? Chắc anh ấy quên."
"Chị, có phải anh trai em đang theo đuổi chị không? Chị đã đồng ý chưa ạ?"
"Chuyện này... Linh Linh, thật ra chị đã không còn thích anh ấy nữa rồi."
"Dạ?"_Ngụy Tô Linh ngạc nhiên
"Trong lúc em còn chưa tỉnh lại, giữa hai người bọn chị đã xảy ra khá nhiều chuyện. Sau tất cả chị nghĩ bản thân nên dừng việc yêu anh ấy, bọn chị có lẽ thật sự không có duyên. Tình đầu luôn là tình dang dở mà."_Sở Sinh Trang cười nhạt
"Nhưng mà..."
Sở Sinh Trang lập tức ngắt lời, không cho Ngụy Tô Linh tiếp tục nhắc đến chuyện của hai người:
"Không có nhắc đến chuyện này nữa, em mới tỉnh dậy còn chưa khỏe hẳn, bớt suy nghĩ mấy chuyện linh tinh đi, lo mà dưỡng bệnh."
Ngụy Tô Linh sau đó cũng không đề cập đến việc này nữa, cô ấy quyết định sẽ hỏi anh trai mình rõ ràng sau, dám để chị dâu giận là anh không yên với Ngụy Tô Linh cô đâu. Rồi cả hai cũng nói sang chủ đề khác, Sở Sinh Trang kể lại những chuyện đã xảy ra từ phần ký ức bị mất của Ngụy Tô Linh, tuy nhiên không hề nhắc đến cuộc hôn nhân giữa cô và anh cũng như việc anh hiểu lầm cô là người gây ra tai nạn cho Ngụy Tô Linh.
Cuộc nói chuyện đang diễn ra hăng say thì Ngụy Thế Quân đến, anh mang vào một đĩa trái cây cùng hai ly nước ép. Sau đó lại đỡ Ngụy Tô Linh ngồi dậy rồi đưa một ly cho em gái mình:
"Em uống được cái này, anh đã hỏi bác sĩ rồi."
Ngụy Tô Linh nhận lấy ly nước từ tay anh, ánh mắt lại nhìn sang đĩa trái cây trên bàn mà dở khóc dở cười:
"Mấy cái này là anh tự làm sao?"
Nhìn gương mặt đầy phán xét của cô em gái, rồi lại nhìn đĩa trái cây với những miếng cắt gọt lởm chởm của mình, anh trau mày nói:
"Em có ý kiến à? Mau uống nước của mình đi."
Ngụy Tô Linh cũng không dám chọc vào ông anh này nữa liền im lặng uống phần nước ép của mình.
Thấy cô em gái đã yên phận anh liền quay sang đưa ly nước còn lại cho cô, vẻ mặt có chút ái ngại:
"Của em này, lần đầu anh làm em uống thử xem, nếu không ngon thì không cần uống nữa cũng được."
"Cảm ơn."_Sở Sinh Trang nhận lấy ly nước, uống thử
"Em thấy thế nào? Ngon chứ?"_Anh liền bày ra vẻ mặt trông đợi được cô cho ý kiến nhận xét
"Tạm được."_Sở Sinh Trang không nhanh không chậm nói
"Vậy sao?"_Ngụy Thế Quân trưng ra vẻ mặt ỉu xìu khiến cho cô em gái nào đó sắp nhịn cười không nổi nữa rồi
"Em ăn chút hoa quả đi, cái này là mẹ mua đó."_Ngụy Thế Quân nhanh chóng chặn trước, dù sao cô cũng không thể nói đồ do mẹ anh mua không ngon được
Sở Sinh Trang dùng dĩa lấy một miếng táo lên, nhìn hình dáng méo mó xiêu vẹo của nó mà không biết nên bình luận câu gì. Cô đoán chắc quả táo ban đầu vốn rất to nhưng qua tay người gọt nó còn được nửa quả, không phải chỉ có mỗi táo không thôi mà những loại quả khác cũng cùng chung số phận. Nghĩ đến cảnh anh ngồi cặm cụi gọt vỏ trái cây khiến cô phải phì cười.
Ngụy Tô Linh nãy giờ đã nhịn cười đến đỏ cả mặt rồi, bây giờ chỉ cần có người khởi xướng là cô đây thì lập tức cười đến không biết trời đất là gì.
Hai cô gái cùng lúc cười nghiêng cười ngả thành công khiến cho người đàn ông nào đó mặt đen thui lại, anh thẹn quá hóa giận không nói được gì mà tức tối bỏ ra ngoài.
Ngụy phu nhân đang ngồi dưới nhà thấy anh đi xuống với khuôn mặt hậm hực, bà liền lên tiếng hỏi han.
Anh không trả lời mà đi đến ngồi phịch xuống sopha, rót lấy ly nước uống ực một cái. Đĩa trái cây trên mặt bàn liền va vào mắt, anh vươn tay lấy một quả táo cho vào miệng cắn miếng to.
Ngụy phu nhân thấy vậy thì cũng đoán ra được con trai mình vì đâu mà có biểu cảm như vậy, bà liền lắc đầu cười.
"Đến mẹ cũng cười con nữa sao?"_Ngụy Thế Quân tức giận chất vấn mẹ mình
"Mẹ đã bảo để giúp việc làm cho mà con không nghe. Bây giờ lại quay sang trách mẹ sao?"
Anh không đáp lại mà gọi người làm mang hộp y tế đến, lúc nãy khi gọt trái cây vô tình bị dao cứa vào tay còn chưa kịp sát trùng vết thương vì vội mang đồ ăn lên cho cô. Vậy mà người con gái đó lại không biết trân trọng, thật là tức chết anh rồi!
Đến trưa, sau khi Ngụy Tô Linh mệt đã ngủ thiếp đi thì cô cũng xuống dưới nhà phụ giúp việc bếp núc vì sau vụ việc của Ngụy Bắc vừa rồi số lượng người làm ở Ngụy Viên đã bị cắt giảm mạnh, hiện giờ cũng chỉ có một người đảm nhận việc nấu nướng. Tuy Ngụy phu nhân có nói cô không cần làm gì cả nhưng với một con người mê việc nấu nướng như cô thì chắc chắn không thể nghe theo lời bà rồi.
Khi đồ ăn đã được dọn lên mọi người cũng ngồi vào bàn dùng bữa, bữa trưa hôm nay chỉ có bốn người với nhau, tuy Ngụy Viên khá đông người nhưng mỗi người đều có công việc riêng nên rất ít khi về nhà dùng bữa.
Ngụy lão gia vẫn vị trí cũ ngồi ở chính giữa bàn ăn, cô ngồi cạnh Ngụy phu nhân, nhưng lần này anh không ngồi ở phía đối diện nữa mà chuyển qua ngồi cạnh cô khiến sĩ số hai bên bàn ăn bị lệch một cách trầm trọng.