Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 57: Là người của Hàn Thị





Cả hai vừa bước ra ngoài thì Uyên Hạ cùng Thomas Damond cũng đi đến Lúc này cô mới thắc mắc về sự có mặt của anh, nhìn sang thì thấy cô bạn thân ai nấy lo đang nhìn mình cười hì hì, cô liền hiểu ra vấn đề.

Trong khi hai người phụ nữ đang một lườm một xum xoe xu nịnh thì có hai người đàn ông cũng đang tròn mắt lên nhìn nhau.

"Là anh sao? Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau đấy."

"Hôm đó tôi đã thể hiện rõ như vậy rồi, anh vẫn còn có cái suy nghĩ đó với vợ tôi hay sao? Lại còn đuổi theo đến tận đây nữa?"_Ngụy Thế Quân tỏ ra không mấy thiện cảm với người đứng đối diện

Cả cô và Uyên Hạ đồng thời không hiểu chuyện gì mà quay sang nhìn hai người họ.

Thomas Damond nghe anh nói vậy liền quay sang nhìn cô, sau đó lại nhớ đến mấy hôm trước khi anh ta có chuyến bay từ S thành đến thủ đô W. Lần đó chính cô là người đã ngủ say mà dựa vào vai anh ta, rồi Ngụy Thế Quân anh từ đâu xuất hiện khẳng định chủ quyền khiến Thomas Damond thậm chí còn chưa thấy được mặt người ngồi cạnh. Làm thế nào mà bây giờ lại thành anh ta có ý bám đuôi cô đến tận đây chứ?

"Tôi chỉ tình cờ ngồi chung bàn với hai cô gái này thôi vì xung quanh đều đã kín chỗ cả rồi. Hôm đó tôi thậm chí còn chưa thấy mặt vợ anh mà."_Thomas Damond phân minh

Ngụy Thế Quân liền quay sang nhìn hai cô gái kia để xác nhận. Uyên Hạ đoán được là anh đang ghen, lập tức gật đầu lia lịa:

"Đúng vậy, do phòng tắm hơi hôm nay đông khách quá nên tụi em mới phải ghép bàn. Hơn nữa em đã nhắm trúng anh ấy rồi, anh tuyệt đối không phải lo."

Uyên Hạ vừa dứt lời lập tức thu về những ánh nhìn đầy ngạc nhiên từ phía ba người đối diện.

"Ừm thì...ý em là..."_Uyên Hạ ấp úng không biết phải nói tiếp như thế nào

"Nếu vậy thì được. Thôi mau vào thay đồ đi rồi cùng anh đến Ngụy Viên, mọi người ở nhà đang chờ đấy."

Nhận được ân xá, Uyên Hạ liền kéo Sở Sinh Trang đi vào phòng thay đồ. Bấy giờ chỉ còn lại hai người đàn ông với nhau, thấy được đối phương không có mấy phần thiện cảm dành cho mình, Thomas Damond cũng không muốn ở lại đây liền chào qua loa rồi rời đi.

Lúc sau cả ba cùng ra xe di chuyển đến dinh thự Ngụy Viên. Ngụy Tô Linh đã ở trước cửa đợi sẵn, vì cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn nên cần phải ngồi xe lăn.

Sở Sinh Trang đi đến giới thiệu bạn mình với Ngụy Tô Linh, vì trước đó cô đã nói về chuyện mất trí nhớ nên Uyên Hạ cũng không ngạc nhiên mấy. Chào hỏi nhau xong thì cô dẫn Uyên Hạ vào gặp mặt những người lớn trong nhà sau đó cả ba ra ngoài đi dạo quanh dinh thự hóng gió sẵn tiện ôn lại chuyện cũ, biết đâu lại giúp cho Ngụy Tô Linh nhớ lại điều gì đó. Vì có cô là cầu nối nên hai người họ cũng nhanh chóng trở nên thân thiết...

Ở phía Sở Trác Tùng vừa điều tra ra được nữ phục vụ đã cố ý dẫm lên váy của cô tối hôm đó là người của Hàn Dạ Nam, Mặc Kiều Khâm cũng nói bộ lễ phục cô mặc có người đã rạch sẵn từ trước, chỉ cần kéo mạnh một chút sợi chỉ sẽ tuột ra theo đường may. Chuyện này rõ ràng là có người lên kế hoạch từ trước nhằm hãm hại cô.

"Mặc tổng, Sở tổng, chúng ta lại gặp lại nhau rồi."_Hàn Dạ Nam từ ngoài cửa bước vào chào hỏi

"Hàn tổng, mời ngồi."_Mặc Kiều Khâm lên tiếng

"Không biết Mặc tổng hôm nay hẹn tôi ra đây là có việc gì? Không lẽ chuyện hợp tác của chúng ta có vấn đề?"

"Đương nhiên không phải, hợp tác vẫn luôn rất thuận lợi. Chỉ là có một số chuyện liên quan đến người anh em của tôi là Sở tổng đây."

Lúc này Sở Trác Tùng mới lên tiếng mở đầu câu chuyện:

"Hàn tổng, hai nhà chúng ta trước nay chưa từng hợp tác qua nhỉ?"

"Đúng là chưa từng, Hàn Dạ Nam tôi cũng rất mong có cơ hội làm việc chung với Sở tổng đây."

Nghe vậy Sở Trác Tùng chỉ cười, cũng không đáp lại mấy câu nói xã giao đó của Hàn Dạ Nam mà trực tiếp vào thẳng vấn đề:

"Hàn tổng có đọc tin tức chắc cũng biết dạo gần đây có mấy thông tin liên quan đến vị nữ lãnh đạo trong hội đồng quản trị của Sở Trác. Thật ngại quá, tôi không tiện tiết lộ danh tính, chỉ có thể cho anh biết cô ấy là người của Sở Gia. Mà tối hôm diễn ra tuần lễ thời trang MK, người của Hàn tổng đây đã có những hành động không phải với cô ấy, đó cũng chính là lý do tôi muốn hẹn gặp anh."

"Ồ, người của tôi sao?"_Hàn Dạ Nam tỏ vẻ ngạc nhiên

Sở Trác Tùng liền cho người đưa nữ phục vụ đó ra rồi mở máy tính lên quay màn hình về phía Hàn Dạ Nam, nói:

"Theo như tôi biết thì cô gái này đang là nhân viên thuộc tập đoàn Hàn Thị, sau khi kiểm tra camera chúng tôi nhận thấy cô ấy đã cố tình dẫm lên vạt váy người của tôi. Hàn tổng có thể xem đoạn trích xuất này và cho tôi một lời giải thích thỏa đáng."

Hàn Dạ Nam sau khi xem xong đoạn video quay lại cảnh sự cố diễn ra liền quay sang nữ phục vụ đó thì thấy cô ta cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt van xin. Sắc mặt Hàn Dạ Nam lập tức lạnh đi mấy phần, nhìn cô ta mà ngầm ra hiệu "Im miệng".

"Sau khi cho người kiểm tra lại bộ lễ phục, chúng tôi nhận thấy nó đã bị một người nào đó rạch sẵn. Điều này chứng tỏ đây vốn dĩ không phải sự cố do vô tình mà là có người đã sắp đặt từ trước."_Sở Trác Tùng đưa ra chiếc váy đã bị rách ngày hôm đó

Sau một hồi im lặng cuối cùng Hàn Dạ Nam cũng lên tiếng, anh ta cười ra vẻ bản thân không liên quan đến chuyện này:

"Sở tổng chắc cũng biết hai nhà Hàn - Sở xưa nay nước sông không phạm nước giếng, có lý gì để người của Hàn Thị tôi phải làm những chuyện không có đạo đức như vậy chứ? Sở tổng, anh nói có phải hay không?"

"Vậy nữ nhân viên này, Hàn tổng nói làm sao?"

"Cô ấy hả? Đúng là người thuộc Hàn Thị nhưng điều đó đâu có nghĩa là bất cứ việc cô ấy làm đều do Hàn Thị chỉ thị, biết đâu được là vì ân oán cá nhân?"

"Hàn tổng nói vậy là không muốn đứng ra làm chủ cho cô ấy?"

Hàn Dạ Nam cười:

"Sở tổng, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi. Hàn Dạ Nam tôi có mười lá gan cũng tuyệt đối không bao giờ động đến người của anh. Còn cô nhân viên này, tùy Sở tổng định đoạt."

"Hàn tổng! Anh nói vậy là sao chứ? Tôi chẳng ph...ải..."_Nữ phục vụ lập tức hét lên muốn đòi lại công bằng cho mình nhưng ngay giây sau liền bị ánh mắt sắc như lưỡi dao của Hàn Dạ Nam làm cho run rẩy

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước, ở công ty đang có chút việc cần tôi về xử lí gấp. Mặc tổng, Sở tổng, gặp lại sau."

Hàn Dạ Nam đứng dậy rời đi, lúc ngang qua nữ phục vụ kia liền tiện tay để lại cho cô ta một mẩu giấy với nội dung: Nên nhớ bố cô đang nằm viện!

[...]

Kết thúc bữa cơm tối, cả nhà đang ngồi ngoài phòng khách ăn trái cây tán gẫu đôi ba câu chuyện thì Sở Sinh Trang nhận được một cuộc gọi từ anh trai mình, cô liền xin phép mọi người trong nhà ra ngoài nghe điện thoại.

Sở Trác Tùng kể lại toàn bộ những gì xảy ra trong cuộc gặp gỡ với Hàn Dạ Nam vào chiều nay.

Cô quả thực có chút không ngờ tới dạo gần đây dường như bản thân dính dáng tới người đàn ông tên Hàn Dạ Nam hơi nhiều thì phải. Anh ta rốt cuộc có liên quan gì đến những chuyện xảy ra gần đây? Còn có Mặc Thanh Vy nữa, hai người bọn họ là sao chứ?

Sở Sinh Trang suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn là quyết định không nói ra mối quan hệ giữa Hàn Dạ Nam cùng Mặc Thanh Vy cho anh trai biết, cô cần phải có thời gian để xác nhận thêm.

Tắt điện thoại, vừa quay ra liền trông thấy Ngụy Thế Quân anh đã đứng đằng sau cô từ bao giờ.

"Em...có muốn ra kia chơi xích đu không?"

Sở Sinh Trang tròn mắt nhìn anh, cô không hiểu người đàn ông này hôm nay sao lại rủ cô chơi trò này. Bình thường không phải anh toàn bảo là mấy trò trẻ con hay sao?

"Lúc trước chẳng phải em rất thích chơi xích đu sao? Mau lại đó ngồi đi, anh đẩy cho."

Nói xong Ngụy Thế Quân liền nắm lấy tay cô kéo đi đến chỗ chiếc xích đu nằm giữa vườn hoa hồng nở đỏ rực một vùng. Anh để cô ngồi xuống còn bản thân đứng phía sau khẽ đẩy nhẹ chiếc xích đu.

"Tôi từng nói với anh là mình thích ngồi xích đu sao?"_Sở Sinh Trang lên tiếng hỏi, cô nhớ là trước đây chưa từng nói với anh chuyện này mà cho dù có nói thì anh sẽ để tâm sao?

"Chưa từng."_Ngụy Thế Quân lắc đầu

"Vậy làm sao anh biết?"

"... Trăng đêm nay đẹp nhỉ?"_Ngụy Thế Quân bất ngờ thốt ra một câu chẳng hề liên quan đến chủ đề đang nói chút nào

"Hả? Trăng?"

Sở Sinh Trang ngơ ngác nhìn lên bầu trời đêm, cô khẽ nhíu mày khó hiểu. Bây giờ chẳng phải đang là mùa đông sao, làm gì có trăng chứ? Khó khăn lắm mới thấy được mảnh trăng khuyết lấp ló sau những đám mây dày đặc. Vậy cũng đươc coi là đẹp sao? Chẳng phải trăng đẹp là trăng vào đêm rằm, vừa to tròn vừa tỏa sáng... Quan điểm thẩm mỹ của Ngụy Thế Quân anh có hơi không giống người bình thường nhỉ?
— QUẢNG CÁO —