Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 61: Cứu người không nên cứu



Sở Sinh Trang ở lại S thành chơi mấy hôm thì cũng trở về vì ở tập đoàn Sở Trác còn nhiều việc cần cô phải đứng ra thay mặt bố mình giải quyết. Ngụy Tô Linh sau khi biết tin Sở gia gia gặp tai nạn đang nằm viện liền muốn đến thăm nhưng bản thân sức khỏe vẫn còn yếu nên đành phải ở nhà tiếp tục dưỡng bệnh.

Hôm nay Sở Sinh Trang bay Ngụy Tô Linh cũng không thể đi tiễn được, chỉ có Ngụy Thế Quân anh lái xe đưa cô ra sân bay dưới sự phân phó của Ngụy phu nhân. Lần này anh không đến thủ đô W cùng cô vì đang có một số kế hoạch riêng, hơn nữa ở Sở Trác cũng không có việc cần anh phải trực tiếp xử lý nên đành tạm xa cô một thời gian vậy.

Trước khi Sở Sinh Trang bước vào cửa an ninh sân bay, anh bất ngờ ôm chầm lấy cô, mặc cho cô có vùng vẫy muốn thoát ra anh lại càng ôm chặt hơn, giọng nói trầm ấm mang theo lời hứa hẹn bên tai:

"Sinh Trang à, đợi đến khi anh xong việc sẽ cho em biết một bí mật. Em nhớ phải đợi anh đến lúc đó nha."

Nói xong Ngụy Thế Quân cũng buông người con gái trong lòng ra, anh nở nụ cười tựa như mùa xuân tràn ngập ánh nắng ấm áp mà nhìn cô gái đang dần bước qua cửa an ninh, đợi mãi cho đến khi dáng hình mảnh mai ấy đã khuất xa tầm mắt lúc này anh mới lặng lẽ rời khỏi sân bay.

Còn phía Sở Sinh Trang, sau khi nghe câu nói đó từ anh cô bỗng tò mò về cái bí mật mà anh nhắc tới, cũng chẳng hiểu sao bản thân lại có chút mong đợi. Là vì bí mật đó hay vì người đang nắm giữ bí mật?

Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay cuối cùng Sở Sinh Trang cũng đã trở về nhà, thay đồ nghỉ ngơi được một lát cô đến thẳng tập đoàn để xử lý mấy văn kiện còn tồn đọng cũng tiện thể hỏi cho rõ vụ việc liên quan đến Hàn Dạ Nam kia.

Sở Trác Tùng cung cấp toàn bộ số thông tin mà mình điều tra được về nữ phục vụ kia cho cô, Sở Sinh Trang quyết định sẽ đến gặp mặt cô gái đó để hỏi cho ra chuyện. Từ khi Hàn Dạ Nam giao cho người của Sở Gia toàn quyền xử lý thì nữ phục vụ đó vẫn luôn bị giữ lại trong địa bàn của Sở Gia.

Cô theo anh trai mình đến một căn phòng nơi đang giữ nữ phục vụ kia. Nói là bị giữ lại nhưng Sở Gia không hề bạc đãi nữ phục vụ đó, thậm chí điều kiện sống còn tốt hơn nhiều so với cuộc sống thực của cô ta, nếu có thì cũng chỉ là mắc tâm bệnh mà thôi.

Thấy có người đi vào cô ta liền rời khỏi giường ngủ, trông thấy gương mặt của Sở Sinh Trang thì không khỏi ngạc nhiên.

Cô mỉm cười ra hiệu cho cô gái đó ngồi xuống, thái độ hết sức hòa nhã:

"Cô là Cẩm Cẩm?"

"Cô gặp tôi là muốn làm gì?"_Cẩm Cẩm cảnh giác

"Cô đương nhiên biết tôi đến là vì chuyện gì mà, tôi hy vọng cô có thể nói hết những gì mình biết."

"Tôi đã nói hết rồi, chính là vì tôi không ưa cô nên mới cố tình muốn cô bị mất mặt, nào ngờ cô lại có chỗ dựa lớn như vậy nên mọi chuyện mới bị ém đi."

Sở Sinh Trang nhìn đánh giá nữ phục vụ đó một lượt sau đó lại lấy ra một tập tài liệu đưa về phía trước:

"Bố cô đang phải điều trị tại bệnh viện trung tâm thủ đô đúng không? Ông ấy bị ung thư dạ dày đang thực hiện hóa trị?"

Nghe đến đây Cẩm Cẩm không khỏi hoảng hốt, ánh mắt mang theo tia lo sợ:

"Cô...cô đã làm gì bố tôi rồi?"



"Tôi còn chưa làm gì cả, anh ta cho người canh gác khá kỹ đó. Cô Cẩm đây chắc cũng biết tôi đang nhắc đến ai nhỉ?_Sở Sinh Trang bình thản nói

Cẩm Cẩm cố tình né tránh ánh mắt của cô không dám nhìn thẳng, mồ hôi lạnh cũng đổ ra, cả người liền có chút run rẩy.

Sở Sinh Trang khẽ nhếch miệng cười:

"Cô yên tâm, Sở Gia chúng tôi trước giờ không ép người quá đáng. Trong chuyện này tôi cũng biết cô là bị người ta uy hiếp, chỉ cần cô chịu hợp tác chúng ta đôi bên cùng có lợi."

"..."

"Tôi biết cô đang lo lắng điều gì, với thế lực của Sở Gia ở cái đất thủ đô này cô nghĩ một Hàn Thị có thể làm được gì? Tôi nói như vậy chắc cô Cẩm cũng tự hiểu mình nên theo bên nào rồi."

Cẩm Cẩm vẫn giữ im lặng, cô ta quả thực đang rất rối, bố thì đang nằm trong tay Hàn Dạ Nam cô ta không thể manh động mà tiết lộ bất cứ điều gì được. Nhưng còn phía Sở Sinh Trang chắc chắn cũng sẽ không vì mấy lời nói dối của cô ta rồi cho là thật, thế lực của Sở Gia ở thủ đô không ai là không biết cả, lần này xem ra Cẩm Cẩm cô ta khó sống rồi.

"Tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ nhưng sớm cho tôi đáp án đấy, cơ hội chỉ đến một lần thôi."_Nói xong Sở Sinh Trang liền rời khỏi phòng

Cô muốn đi chợ để nấu bữa trưa sẵn tiện mua luôn nguyên liệu để tối nay mời hai anh em nhà họ Mặc đến dùng bữa cùng cũng là tiện thể thăm dò cô em gái tên Mặc Thanh Vy một chút, ban đầu cô vốn không nghi ngờ nhưng càng về sau lại càng nhiều chuyện xảy ra có liên quan đến cô em gái này, nói không để tâm tới là không đúng.

Sở Trác Tùng lái xe đưa cô đến siêu thị rồi trở về tập đoàn luôn, Sở Sinh Trang một mình đi dạo trong khu vực ẩm thực chọn nguyên liệu cho bữa tối. Thanh toán xong tất cả cô đi ra ngoài đứng đợi tài xế riêng đến đón. Trong lúc đang ngắm đường phố tấp nập người qua lại, bỗng...

"CẨN THẬN!!!"

Sở Sinh Trang hét lên, nhanh chân chạy đến kéo tay người kia giật lại thành công giúp họ thoát khỏi đầu chiếc xe tải đang lao thẳng đến, tài xế trong xe phanh gấp lại quay đầu chửi bới vài câu rồi bỏ đi. Do lực quá mạnh khiến cô bị chao đảo suýt ngã, không để ý nhiều liền quay sang nhìn người vừa nãy đang ngã ngồi bệt xuống mặt đường, cô nhăn mặt thở hổn hển mà trách mắng:

"Này anh kia, bộ muốn chết hay sao mà lao ra đầu xe tải hả? Không có tôi là giờ anh đã đi gặp tổ tiên rồi."

Người đàn ông đó lồm cồm bò dậy, cho đến khi nhìn rõ gương mặt của anh ta, cô không khỏi bất ngờ mà thốt lên:

"Hàn Dạ Nam? Là anh sao?"

"Sở tiểu thư? Thật không ngờ lại là cô. Cảm ơn vì khi nãy đã cứu tôi một mạng."_Nhìn thấy cô là người vừa cứu mình, Hàn Dạ Nam cũng bất ngờ không kém

"Thật không ngờ đấy. Hàn tổng nay lại muốn lao đầu vào xe tải?"

Hàn Dạ Nam phủi bụi trên quần áo, miệng cười cười che đi sự ngại ngùng mà giải thích:

"Tôi đang mải nghe điện thoại nên không thấy chiếc xe ấy, cũng may là nhờ có cô."

"Hàn tổng bận rộn ghê nhỉ, biết vậy tôi đã chẳng làm người tốt, tự nhiên lại đi giúp kẻ cố ý muốn nhắm vào mình."_Sở Sinh Trang nói bóng nói gió



Hàn Dạ Nam đương nhiên hiểu mấy ý tứ trong câu nói kia của cô, nhưng anh ta vẫn vờ như không quan tâm tới, trước mắt liền ngỏ ý muốn mời cơm cô để cảm tạ:

"Hay giờ tôi mời Sở tiểu thư đây một bữa coi như là để cảm ơn, cô chắc cũng chưa ăn trưa đâu nhỉ?"

"Không cần đâu, tôi bây giờ hối hận vì đã cứu anh rồi."_Sở Sinh Trang thẳng thừng từ chối

"Nhưng dù sao cô cũng đã ra tay nghĩa hiệp vậy thì phải cho tôi được báo đáp chứ. Chỉ một bữa cơm thôi cũng không thể sao?"

Sở Sinh Trang ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý vì dù sao cô cũng đang muốn hẹn gặp anh ta để nói chuyện.

Thấy cô đồng ý dùng bữa với mình, Hàn Dạ Nam liền gọi cho tài xế lái xe tới đưa cả hai đến một nhà hàng Âu gần đó.

"Sở tiểu thư, cô gọi món đi."

Sở Sinh Trang nhận lấy thực đơn từ tay phục vụ rồi bắt đầu chọn món.

Hàn Dạ Nam ngồi chống cằm nhìn người phụ nữ trước mặt đang chăm chú lật lật mấy trang thực đơn, dáng vẻ nghiêm túc của cô hiện giờ quả thực rất thu hút người nhìn đặc biệt là người khác giới và chính anh ta cũng không ngoại lệ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán chặt vào cô.

Đây mới chỉ là lần thứ hai cả hai gặp nhau thôi nhưng quả thực lần nào Hàn Dạ Nam cũng phải đắm đuối trước nhan sắc cùng khí chất của người phụ nữ phía đối diện, lần một cô mang dáng vẻ đằm thắm dịu dàng với hình mẫu phụ nữ truyền thống, lần hai gặp lại với dáng vẻ trưởng thành hiện đại hơn.

Hàn Dạ Nam cũng chẳng hiểu sao bản thân lại cảm thấy bị hấp dẫn bởi cô gái này, anh ta đã từng gặp qua vô vàn phụ nữ nhưng Sở Sinh Trang lại là người khiến anh ta phải chủ động để mắt tới, hơn nữa hôm nay cô còn cứu anh ta một mạng, từ đó hảo cảm đối với cô cũng tăng lên gấp bội.

Gọi món xong thấy người đàn ông phía đối diện vẫn đang còn nhìn mình, cô có chút mất tự nhiên mà lên tiếng:

"Mặt tôi dính gì khiến anh nhìn chăm chú vậy?"

"Tôi chỉ là muốn ghi nhớ gương mặt của người đã cứu mình."_Hàn Dạ Nam thản nhiên đáp

"Hàn tổng, tôi nhớ tập đoàn Hàn Thị trụ sở chính là tại thành phố S. Anh không tính quay về sao?"

"Sở tiểu thư không hoan nghênh tôi đến thủ đô chơi sao?"

"Anh đi đâu đó là quyền của anh dù sao đất thủ đô này cũng không phải tôi làm chủ, chỉ là thắc mắc một chút Hàn tổng không quen biết ai vậy mà lại ở đây lâu như vậy?"

"Vì chuyện công việc cả thôi, với cả tôi đang thích cuộc sống ở đây, nếu có người giữ tôi lại thì tôi sẽ không ngại mà đồng ý ngay."

"Chuyện này thì tôi không giúp anh được rồi, có điều tôi cũng đang có việc muốn anh quản một chút. Đó là về nữ phục vụ bưng bê rượu ngày hôm đó, nghe nói cô ấy là nhân viên của Hàn tổng đây?"_Sở Sinh Trang bắt đầu lái sang chủ đề chính
— QUẢNG CÁO —