Em Là Ước Muốn Cả Đời Anh

Chương 91: Thương cho roi cho vọt!



Sau khi từ bệnh viện đến đại lao Bạc Ngạo, Mặc Thanh Vy bị đưa vào chung phòng với Trần Lập. Vừa thấy ả, hắn ta đã vội chạy lại hỏi han. Mặc Thanh Vy liền hất tay hắn ra, bực bội đập vào song sắt của phòng giam mà gào thét muốn được thả ra ngoài, miệng còn không ngừng lôi tên tuổi của Mặc Kiều Khâm cùng với danh tiếng của Mặc Gia ra để khè mấy tên quản ngục, nhưng bọn họ cũng chẳng mấy quan tâm vì một khi đã bị bắt nhốt vào đại lao Bạc Ngạo thì đồng nghĩa là không ai có thể cứu được.

"Mấy người...mấy người có biết như vậy là phạm pháp không hả? Tôi sẽ báo cảnh sát bắt hết mấy người, Mặc Gia sẽ không tha cho bọn mày!"

"Hừ! Đúng là ngu ngốc! Người của chính phủ còn phải nể lão đại mấy phần, một đứa con nuôi như cô ta là cái thá gì? Nếu cô ta còn không ngậm miệng thì tùy mọi người muốn xử lý sao cũng được."_Kiến Hào nói với đám thuộc hạ xong liền rời đi

Trần Lập ở bên cạnh nghe vậy chợt rùng mình vì chính hắn ta đã trải qua cái cảnh "muốn xử lý sao cũng được" kia, liền vội kéo tay Mặc Thanh Vy lại ra hiệu cho cô ta yên lặng nhưng lại bị hất tay ra:

"Mau buông ra! Anh là cái thá gì chứ? Có chút chuyện tôi nhờ anh làm cũng không xong, là do anh nên tôi mới bị anh Kiều Khâm ghét bỏ, anh đúng là vô dụng! Đáng ra ngay từ đầu tôi không nên quen anh mới phải, thật ghê tởm!"

"Thanh Vy, sao em lại có thể nói anh như vậy?"_Trần Lập không tin vào tai mình

"Sao tôi không thể? Anh cũng nên tự hiểu tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi, còn tưởng là mình thật sự xứng với tôi sao? Anh cũng không biết tự nhìn lại mình xem."_Mặc Thanh Vy nhếch mép dè bỉu

"Vậy là em...từ trước tới nay chưa từng yêu anh?"

"Còn cần tôi phải trả lời?"_Mặc Thanh Vy bực bội bỏ Trần Lập lại rồi đi đến một góc trong phòng ngồi xuống

Qua đến ngày hôm sau, Mặc Thanh Vy vẫn còn say giấc ngủ dưới sàn nhà lạnh băng thì bị đánh thức bởi tiếng mở khóa lạch cạch, cô ta mở mắt ra liền trông thấy cả bố mẹ lẫn anh trai nuôi của mình đang đứng trước cửa phòng giam.

"Bố mẹ, anh Kiều Khâm!"_Mặc Thanh Vy vội bật dậy định chạy ra ngoài nhưng bị người của Bạc Ngạo giữ lại lôi trở vào trong

"Mẹ! Cứu con với!"_Cô ta dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Mặc phu nhân mà cầu cứu

Mặc gia gia đứng bên cạnh vòng tay qua ôm lấy vai vợ mình như để trấn an bà. Mới sáng sớm nay Mặc Kiều Khâm có trở về khách sạn nói về chuyện liên quan đến Mặc Thanh Vy cho bố mình biết, thật không ngờ Mặc phu nhân cũng nghe thấy, khỏi phải nói bà sốc đến mức đã ngất đi phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Sau khi tỉnh lại liền một mực muốn đi gặp Mặc Thanh Vy, Mặc Kiều Khâm cùng với bố mình biết không thể ngăn cản được nên cũng hết cách đành phải đưa bà đến đại lao Bạc Ngạo.

Chỉ là hiện tại khi đã trông thấy cô con gái mà mình hết mực cưng chiều này, Mặc phu nhân lại không tỏ ra thương xót hay đau lòng, gương mặt bà vẫn rất điềm tĩnh không có chút biểu cảm nào lộ ra. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt kia lại là một nỗi buồn cùng thất vọng đến tột cùng!

Cả ba người nhà họ Mặc bước vào trong phòng giam đó, lại đưa mắt sang nhìn người đàn ông cũng vừa mới thức dậy kia. Trần Lập đương nhiên biết ba người trước mặt mình là ai, hắn ta đi lại khẽ cúi đầu chào mặc cho không hề nhận được sự đáp lại nào.

Mặc phu nhân ngồi xuống ghế trong phòng giam, Mặc Thanh Vy vội chạy lại quỳ xuống dưới chân bà mà van xin:

"Mẹ, mẹ làm ơn cứu con ra đi! Con bây giờ chỉ còn có bố mẹ thôi, mẹ nói với anh Kiều Khâm một tiếng thì con nhất định sẽ được thả ra."

"Bố, bố giúp con với! Con không thể bị nhốt ở nơi này được, con xin bố!"_Mặc Thanh Vy quỳ dưới chân Mặc gia gia mà khóc lóc



Nhìn con gái mình như vậy, Mặc phu nhân tuy rất đau lòng nhưng bà cũng không thể bao che cho cô được, Mặc Thanh Vy thành ra như vậy chắc chắn một phần lỗi là do bà đã quá cưng chiều con bé, bây giờ đã đến nước này nếu còn tiếp tục dung túng chỉ sợ sau này sẽ còn xảy ra nhiều chuyện tồi tệ hơn nữa. Mặc phu nhân quay mặt đi lén lau giọt nước mắt đã trực trào nơi khóe mi, Mặc gia gia đương nhiên nhận ra vợ mình là đang lén khóc, ông liền xoa xoa vai bà an ủi.

"Thanh Vy, chúng ta đều đã biết hết những chuyện mà con đã làm, cho dù là vì mục đích gì thì đó cũng là việc làm sai trái. Bố không ủng hộ và cũng sẽ không giúp con trốn tội, đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Bố mẹ yêu thương con như thế nào thì Ngụy Gia cũng đối với Ngụy tiểu thư như thế."_Mặc gia gia nghiêm nghị

"Bố..."

"Còn con bé Sinh Trang nữa, cũng vì con mà suýt chút nữa đã mất đi đứa nhỏ trong bụng, cũng vì con mà phải trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Thanh Vy, con nhìn xem chỉ vì ích kỷ của bản thân mà đã hại biết bao nhiêu người. Bố thật sự rất thất vọng về con!"

"..."_Mặc Thanh Vy cúi đầu im lặng, cũng không dám cầu xin gì thêm vì biết chắc với tính cách của ông sẽ không bao giờ chấp nhận bỏ qua cho lỗi lầm của cô ta

Mặc phu nhân từ đầu đến cuối đều không lên tiếng tham gia vào cuộc nói chuyện, bà cũng chỉ dám liếc nhìn cô con gái này một chút vì sợ nếu nhìn lâu sẽ không đủ cứng rắn mà chấp nhận tha thứ cho đứa con gái ngốc nghếch này mất. Trên đường đến sào huyệt của Bạc Ngạo, Mặc phu nhân đã phải suy nghĩ rất kỹ mới có thể đưa ra quyết định này, bà muốn cho Mặc Thanh Vy nhận ra được lỗi sai của mình.

Người ta chẳng phải vẫn nói "thương cho roi cho vọt" hay sao?

Sau khi rời khỏi đại lao Bạc Ngạo, nhóm ba người nhà họ Mặc liền đến bệnh viện thăm Ngụy Tô Linh. Trong phòng lúc này ngoài ra còn có cả Ngụy lão gia cùng Sở Sinh Trang nữa.

Thấy vợ chồng Mặc Gia đến, Ngụy Tô Linh đang nằm trên giường liền muốn ngồi dậy, Mặc phu nhân vội chạy lại đặt chiếc gối sau lưng rồi đỡ cho cô nhóc tựa vào. Đây là lần đầu tiên Ngụy Tô Linh được gặp bố mẹ của Mặc Kiều Khâm ngoài đời thật, liền có chút bối rối cảm giác như đang ra mắt gia đình nhà chồng tương lai vậy:

"Mặc phu nhân..."

"Gọi là bác gái."_Mặc phu nhân chỉnh lại cách gọi

Ngụy Tô Linh cười gượng gạo rồi cũng gọi bà một tiếng "bác gái".

Mặc phu nhân liền cười hiền từ, lại nắm lấy tay cô gái nhỏ mà nói ra những muộn phiền trong lòng:

"Tô Linh này, chuyện Thanh Vy làm với cháu, bác đã biết hết cả. Cho bác thay mặt con bé gửi lời xin lỗi đến cháu, Mặc Gia bác là có lỗi với cháu!"

"Bác gái, bác đừng nói vậy mà..."

"Thân là bố của con bé, bác cũng muốn xin lỗi cháu, vì bác nuôi dạy con cái không tốt nên mới thành ra như vậy."_Lúc này Mặc gia gia cũng đã lên tiếng

"Linh Linh, về chuyện của Thanh Vy là gia đình anh có lỗi với em."_Mặc Kiều Khâm nói

"..."_Trước một loạt những lời xin lỗi từ phía Mặc Gia, Ngụy Tô Linh cũng không biết nên đáp lại như thế nào



Thấy cháu gái mình có vẻ khó xử, Ngụy lão gia liền lên tiếng nói đỡ:

"Chuyện cũng không ai muốn xảy ra như vậy, nhưng người làm sai thì đương nhiên phải chịu tội."

"Tất nhiên rồi, thưa Ngụy lão gia. Chuyện Thanh Vy làm sai chắc chắn phải chịu trách nhiệm, tôi cũng sẽ bắt con bé đến xin lỗi Ngụy tiểu thư."_Mặc gia gia khẳng định

Mặc phu nhân lúc này lại có chút ngập ngừng, sau cùng vẫn quyết định sẽ mở lời. Chỉ là bà muốn xin Ngụy Gia hãy giao con gái bà cho pháp luật xét xử. Mặc phu nhân đương nhiên biết Ngụy Gia có thế lực ngầm trong bóng tối là Bạc Ngạo và bà cũng đã đến tận sào huyệt này rồi, nhìn những gì ở trong đại lao kia đến đàn ông còn chịu không nổi thì làm sao đứa con gái của bà có thể.

Vẫn biết là những việc Mặc Thanh Vy đã làm cũng chẳng kém gì so với sự tra tấn trong đại lao Bạc Ngạo, nhưng phận làm mẹ như bà sao có thể chứng kiến cảnh con gái mình phải chịu sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần như vậy. Ít ra giao cho pháp luật xử lý thì cũng sẽ nhẹ hơn được phần nào.

Đứa con gái mà bà hết mực yêu thương...bà thật sự không đủ nhẫn tâm!

Mặc Kiều Khâm thấy mẹ phải hạ mình đi xin xỏ cho một người như Mặc Thanh Vy thì không khỏi giận dữ, anh thật không hiểu nổi sao mẹ mình lại có thể dành tình cảm cho cô ta một cách mù quáng như vậy:

"Mẹ, chuyện Thanh Vy làm sai thì nên để cho Ngụy Gia toàn quyền xử lý, cô ta có như thế nào cũng là tự mình chuốc lấy. Từ nay về sau Mặc Gia không có ai tên là Mặc Thanh Vy ở đây cả!"

"Mẹ biết là thế nhưng..."_Mặc phu nhân vẫn là không nỡ

"Được ạ, cháu hứa với bác là sẽ để cho pháp luật quyết định."

"Ch...cháu nói sao cơ?"_Mặc phu nhân không khỏi bất ngờ, mọi người xung quanh cũng chung một biểu cảm tròn mắt ngạc nhiên

"Cháu đồng ý với bác sẽ giao mọi chuyện cho pháp luật giải quyết, dù sao thì bây giờ cháu cũng không bị gì nghiêm trọng, mọi người đều ổn cả. Thanh Vy cũng chỉ vì muốn theo đuổi tình yêu của mình mà thôi, chẳng qua là do em ấy chọn sai cách, cháu hiểu cảm giác của em ấy ạ."

"Tô Linh, cháu có biết mình đang nói gì không hả?"_Ngụy lão gia nhíu mày không vui

"Cháu biết, thưa ông. Chuyện này đã kéo dài gần hai năm, cũng nên kết thúc rồi ạ. Cháu không muốn mọi người tiếp tục sống trong thù hận như vậy nữa, cháu mong ông đồng ý với quyết định này của cháu."

Ngụy lão gia im lặng một hồi cuối cùng vẫn là đành thuận theo ý của đứa cháu gái. Ông bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi, có những chuyện nếu có thể bỏ qua được thì cứ bỏ qua, ôm mãi thù hằn trong lòng cũng chẳng ích gì...

Sau khi rời chỗ của Ngụy Tô Linh thì hai vợ chồng Mặc gia gia lại ghé sang phòng bệnh thăm Ngụy Thế Quân, Sở Sinh Trang cũng theo sau hai ông bà còn Mặc Kiều Khâm thì ở lại với Ngụy Tô Linh.

Trong phòng Ngụy phu nhân vẫn đang ngồi trước giường bệnh, hai vợ chồng tuổi trung niên đi lại nhìn Ngụy Thế Quân đang nhắm nghiền mắt trên người vẫn còn cắm rất nhiều ống truyền dịch thì không khỏi thất vọng về đứa con gái kia. Hai ông bà muối mặt mà xin lỗi Ngụy phu nhân thay cho con gái mình, Ngụy phu nhân lúc này cũng chẳng còn tâm trạng mà để tâm tới nữa, bà chỉ đang mong sao con trai bà sớm tỉnh lại...

"Trang tỷ! Chị không sao chứ? Em nghe anh Kiều Khâm nói chị bị tai nạn là do Mặc Thanh Vy chủ mưu?"
— QUẢNG CÁO —