Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 32: 32





Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngày 13 tháng 1, tập một của ‘Sàn học vũ đạo’ lên sóng đúng hẹn.

Đài Táo dốc sức tuyên truyền, cộng thêm sức ảnh hưởng của Thẩm Tiêu và sự thu hút của mấy nghệ sỹ lấn sân, chưa đến 8 giờ, vô số khán giả đã bê ghế và hạt dưa ra ngồi chực chờ trước TV.
Chưa đến giờ chiếu, rating của đài Táo đã đứng thứ nhất cùng khung giờ.
Tại nhà họ Nghiêm, Nghiêm Nhan vừa nhìn ông bô giữ khư khư TV ở kênh Táo từ lúc 7 giờ vừa cười trộm.

Nghiêm Lâm Trung có thói quen xem tin tức, nhưng vì chương trình của Giản Tinh, ông chẳng thèm đoái hoài gì đến thứ đó nữa.
Giản Tinh được Nghiêm Nhan gọi đến xem cùng cũng bật cười, lòng ấm áp.
8 giờ tối, chương trình phát sóng đúng giờ, đồng thời chiếu cả trên mạng.

Khoảnh khắc bắt đầu, người hâm mộ bình luận tên của thần tượng nhà mình tràn kín màn hình.
Trong các học viên, lúc Trác Hoa xuất hiện là có phản ứng dữ dội nhất, màn hình trực tuyến toàn là dòng chữ “Trác Hoa Trác Hoa, hoa nở rợp cành” (*), fan tại hiện trường cũng sôi nổi nhất.

Những nghệ sỹ lấn sân khác đều nhận về phản ứng bình thường, Giản Tinh cũng nằm trong số đó, nhưng khá hơn một chút.
“Éc, anh giai này đẹp xỉu.”
“Trang điểm xuất sắc! Xin hỏi trang điểm ở đâu vậy!”
Nghiêm Nhan vỗ vai Giản Tinh: “Sao Nhỏ nhà mình giỏi ghê, không ngờ em có nhiều fan thế rồi đấy.”
Gương mặt nghiêm túc của Nghiêm Lâm Trung toát lên vẻ kiêu ngạo, nhưng lại mở miệng chê: “Mới nhiêu đâu, thua xa nhà người ta.”
Nghiêm Nhan và Liễu Vân kéo Giản Tinh cười trộm: “Kệ ông ấy già mồm.”
Khi Thẩm Tiêu xuất hiện, trong TV toàn là tiếng hét của khán giả, kênh trực tuyến bị đơ mấy giây, có thể thấy anh được chào đón thế nào.

Mãi đến khi các học viên bắt đầu khởi động, tất cả khán giả vẫn chỉ tập trung vào Thẩm Tiêu, hai chữ “Tiêu thần” chạy ào ào trên màn hình.
Chương trình bắt đầu, phát biểu của Thẩm Tiêu về vũ đạo trực tiếp đốt cháy trường quay, cũng đốt cháy khán giả trước TV.
Ước mơ là thứ đẹp đẽ nhất, bởi vì nó không những đẹp mà còn dễ dàng chạm tới, chỉ cần nghĩ đến là có được rồi.

Nhưng phải có mục tiêu và sự nỗ lực thì nó mới là thứ thực sự thuộc về bạn.
Biết bao người mơ mộng viển vông mà chẳng làm nên trò trống gì.
Câu nói này trở thành hotsearch đầu tiên sau khi chương trình lên sóng, bình luận chạy trên màn hình không ngừng.
Đến khi Giản Tinh xuất hiện trước ống kính, còn được đặc tả và phóng to riêng, bình luận đột nhiên dừng lại mấy giây, sau đó bắt đầu oanh tạc.
“Má, cậu ta đang làm gì vậy? Múa Ương ca à?”
(**) Múa Ương ca (秧歌): nghĩa đen là “bài hát mầm lúa”, là một hình thức múa dân gian phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc, đặc biệt là trong lớp người lớn tuổi.

“Lầu trên, tôi nghi cậu đang sỉ nhục Ương ca.”
“Ha ha ha ha, cười ói, cậu ta diễn phải không.”
“Con tôi học mẫu giáo còn nhảy đẹp hơn cậu ta.”
“Đệt, người như này mà cũng được tham gia thi đấu, thậm chí đứng chính giữa, rốt cuộc chống lưng to cỡ nào.”
“Có tiền đúng là mua tiên cũng được.”

“Bình sinh ông đây ghét nhất là bọn cậu ấm cô chiêu lạm dụng chức quyền, cậu ta mà không bị loại thì ông đây cóc thèm xem đài Táo nữa.

Nếu nuốt lời thề, ông sẽ phát sóng trực tiếp cảnh mình bò như cờ hó.”
“Lầu trên, tôi chụp màn hình rồi nhé.”

Trong cơn ầm ĩ, chương trình đến đoạn Vương Tranh trông thấy Giản Tinh, dừng lại phê bình cậu.
“Cho cậu ta cút đi!”
“Cậu ta không cút thì ông đếch xem nữa.”
“Mẹ nó, thế này rồi mà vẫn chưa đuổi, trăm phần trăm là cậu ấm đi cửa sau!”

Thấy Giản Tinh không bị loại, vô số khán giả mắng chửi ầm ĩ, tuy cậu đã bị đẩy vào một xó nhưng vẫn không thể xoa dịu cơn tức của mọi người.

Không chỉ vậy, chẳng biết có phải chương trình cố ý không, ở đoạn sau, Giản Tinh còn được lên hình nhiều hơn những học viên khác.
Nhìn người nào đó đứng trong góc nhảy nhót vừa nghiêm túc vừa buồn cười đến lạ, tiếng móc mỉa vẫn nhiều như cũ, nhưng cũng có những tiếng nói khác bắt đầu xuất hiện.
“Run lẩy bẩy, chỉ có mình tôi thấy cậu ấy đáng yêu lắm à?”
“Không phải mình má đâu, con trai tôi đang nhảy theo cậu ấy rồi đây.

Con tôi bảo lớp thằng bé cũng có bạn học giống thế này, rõ là cố gắng lắm mà vẫn không học nổi.”
“Đúng thế, Sao Nhỏ của chúng ta nhảy rất nghiêm túc, hơn nữa tiến bộ rất nhanh.”
“Cuối cùng tôi cũng được bênh vực lẽ phải, thật ra có một số người bị khiếm khuyết bẩm sinh, nhảy múa như vậy đấy.”
Câu này vốn có ý tốt, chẳng ngờ lại lập tức bị tấn công.
“Khiếm khuyết bẩm sinh còn tham gia thi đấu vũ đạo, bị ngáo đá à.”
“Đừng hòng tôi tin cậu ta không có chống lưng.”

Trên mạng, hai luồng ý kiến bắt đầu cãi nhau, cả trực tuyến và ngoại tuyến đều tưng bừng, trong thời gian ngắn, rating của đài Táo cứ tăng vùn vụt.
Ở nhà họ Nghiêm, Nghiêm Nhan đã cười nghiêng ngả.
“Ha ha ha ha, Sao Nhỏ à em đáng yêu quá đi mất.”
Liễu Vân cũng không nhịn được cười.
Chỉ có Nghiêm Lâm Trung là mặt đen sì sì, thở phì phì kêu mất thể diện.
Giản Tinh đỏ bừng hai má, xấu hổ lặng im.
Phó Nguyên không mảy may lo lắng tình hình hiện tại, bây giờ khán giả mắng to bao nhiêu, sau này quỳ lạy đúng chuẩn bấy nhiêu.

Chỉ có điều, anh nhìn cảnh đặc tả Giản Tinh trên TV, lòng căng thẳng.
Giản Tinh lên hình quá nhiều.
Anh đã nghe loáng thoáng về những chuyện sau lưng chương trình này.

Theo lý mà nói, chương trình tuyệt đối không nên cho Giản Tinh nhiều cảnh như thế mới đúng.
Phó Nguyên bất giác có dự cảm chẳng lành.

Thẩm Tiêu nhìn dáng vẻ lóng ngóng tay chân nhưng vô cùng nghiêm túc và chân thành của Giản Tinh trên TV, nặng nề cười thành tiếng, song đáy mắt lại lóe lên sự sắc bén.
Đang lúc khán giả tranh cãi om sòm, giai đoạn khởi động kết thúc, khung cảnh chuyển đến tập hai, thi đấu chính thức bắt đầu.
Khi mười bốn huấn luyện viên xuất hiện, trên mạng lại bùng nổ lần nữa.
“Trời má, đài Táo trâu bò vãi, này là mời hết toàn bộ những người mạnh nhất của làng nhảy đường phố trong nước đến làm huấn luyện viên rồi à.”
“Bậy bạ, người mạnh nhất rõ ràng đang ngồi trên ghế giám khảo kìa.”
“Này, có ai để ý không, người ngồi cuối cùng hình như là vua nhảy thế giới hả?”
Yên tĩnh mấy giấy, bình luận tiếp tục bùng nổ.
“Đờ mờ, Percy! Thật sự là Percy!”
“Ối mẹ ơi vua nhảy thế giới!”
“Chưa có chương trình giải trí nào trong nước mời được Percy đâu, đài Táo đỉnh vãi mèo!”
“Nhảy đường phố trong nước chỉ phục mỗi Tiêu thần, nước ngoài chỉ phục mỗi Percy! Hôm nay hai thần chung sân khấu, tôi mãn nguyện rồi.”
Trên mạng nhanh chóng xuất hiện chiếc hotsearch thứ ba: ‘Sàn học vũ đạo’ bất ngờ có vua nhảy thế giới.
Chiếc hotsearch thứ tư cũng xuất hiện: Hai rồng đi dắt đàn tôm, tôm ơi tôm có lên trời được không?
Percy vẫn luôn ở Mỹ, cực kỳ hiếm khi tham gia hoạt động ở nước khác.

Trước kia cũng có rất nhiều chương trình xịn sò mời hắn đến, nhưng đều thất bại.

Không ngờ, lần đầu tiên Percy đến Trung Quốc tham gia chương trình vũ đạo lại là một chương trình học vũ đạo.
Chiếc hotsearch đầu tiên là châm ngôn ước mơ lúc mở màn của Thẩm Tiêu, đang đứng no.1.

Chiếc thứ hai là đội hình huấn luyện viên của ‘Sàn học vũ đạo’, no.5 hotsearch.
Hai vị thần cùng chung sân khấu, rating của đài Táo lại tăng vọt.
Ở đài Táo, các nhân viên đang tăng ca tỏ vẻ, thế này đã nhằm nhò gì đâu.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, weibo lại xuất hiện chiếc hotsearch thứ năm: Không ai chọn vua nhảy thế giới, rốt cuộc là tại sao?
Trên sân khấu, lúc chỉ còn Giản Tinh và Percy, âm thanh mới tạm ngừng lại.
“Trời má, lẽ nào là quyết định nội bộ?! Cái tên Giản Tinh này rốt cuộc có lai lịch gì, nghịch thiên quá đấy.”
“Còn phải nói, rõ ràng lúc nãy Trác Hoa của chúng tôi muốn chọn Percy, cuối cùng vẫn vì áp lực mà chọn huấn luyện viên khác.”
“Cho vua nhảy thế giới một học trò kiểu này, chương trình tính mất mặt ra toàn thế giới luôn à.”
“Giản Tinh cút khỏi chương trình!”

Lần này, ngay cả fan của Giản Tinh cũng nín thinh.
Quả thật, với danh tiếng của Percy, có ngu mới không chọn hắn.

Nhưng đến cuối cùng chỉ còn Giản Tinh, tất cả những người trước đó đều không chọn Percy, thật sự rất khó tưởng tượng.
Những câu kiểu “Đài Táo giở trò đen tối”, “Tư bản gian ác một tay che trời”, “Giản Tinh cút khỏi giới giải trí” hiện kín màn hình.
Thế là chiếc hotsearch thứ sáu được ra đời: Có tiền đúng là mua tiên cũng được.
Mới phát sóng nửa tiếng, ‘Sàn học vũ đạo’ lên liên tục sáu cái hotsearch, thu hút thêm vô số người xem.


Rating lúc đó đã lên đến 8%, tạo thành kỷ lục mới.
Nhưng sự việc vĩnh viễn không dừng ở đó.
Khi Giản Tinh nói chuyện lưu loát bằng tiếng Anh với Percy, phiên dịch viên lúng túng thừa thãi đứng một bên, tiếng mắng chửi chợt ngừng.
“Uầy, giới giải trí có nghệ sỹ giỏi tiếng Anh thế này à?”
“Bơi từ nước ngoài về chứ gì.”
“Kẻ có tiền đáng chết, tưởng xuất ngoại trở về là được mạ vàng rồi chắc?”
“Ặc, nói chứ, những ngôi sao khác không chọn Percy có phải tại tiếng Anh kém không ta?”

Lời này nhất thời thức tỉnh vô số người, nhưng có người không đồng ý.
“Có phiên dịch đấy thôi?”
“Một điệu nhảy phải học trong ba tiếng, vốn đã khó khăn với người mới lắm rồi, nếu ngôn ngữ bất đồng, giao lưu có thể mất hơn nửa thời gian.”
“Giao lưu vũ đạo dựa vào động tác chứ có phải ngôn ngữ đâu.”
“Mi học thử xem.”

Trên mạng cãi nhau tung trời, chương trình vẫn tiếp tục.
Khi Giản Tinh vẫn nhảy loạn xạ trước mặt Percy, rất nhiều người không muốn xem nữa.
“Tôi đã bảo mà, mất mặt khắp thế giới luôn rồi.”
“Còn dám thừa nhận mình khiếm khuyết bẩm sinh, sợ cả thế giới không biết chương trình giải trí của nước ta đen tối quá à?”
“Đài Táo nghĩ gì đấy, chương trình thế này cũng dám chiếu.”
“Chậc, cái cậu Giản Tinh này không phải nổi rồi đấy thôi?”

Khi Giản Tinh đòi giấy bút và đối diện với gương mặt tò mò của Percy, tiếng mắng trên mạng ngừng trong thoáng chốc.
“Gì đây? Cậu ta đang làm gì vậy?”
“Ai biết cậu ta lại diễn trò gì, màu mè vờ vịt.”
Bất kể bình luận khó nghe thế nào, song tất cả mọi người vẫn duỗi dài cổ muốn xem kết quả.

Khi thấy Thẩm Tiêu đứng dậy đi vào hậu trường, mọi người kích động hô lên.
“Éc, Tiêu thần và Percy sắp có cảnh vua gặp vua, màn đụng độ thế kỉ gì đây trời.”
“Tiêu thần ơi đi nhanh lên.”
“Mong Tiêu thần và Percy có thể battle!”

Đứng trước hai vị đại thần, Giản Tinh đã không còn quan trọng nữa.
Thẩm Tiêu đến phòng tập, anh và Percy mỗi người đứng một bên trái phải Giản Tinh.

Khi ống kính chuyển đến mặt giấy được Giản Tinh viết nhanh chóng, mọi người…
“Đờ mờ, đây là cái gì?”
“Hình như là công thức toán học, cậu ta đang giải đề hình học?”
“Rõ ràng là công thức vật lý, cậu ta đang làm đề vật lý.”

Đề gì không quan trọng, lúc này mà còn làm đề lòe thiên hạ, đúng là muốn nổi phát điên rồi.

Đã có người bắt đầu lên trang chính thức của ‘Sàn học vũ đạo’ để mắng mỏ.

“Cái chương trình không phải người, để lăng xê người khác mà không từ thủ đoạn” trở thành chiếc hotsearch thứ bảy từ khi chương trình lên sóng.
Nhưng chiếc hotsearch này mau nở chóng tàn, khi Giản Tinh viết xong rồi cầm giấy lên và bắt đầu nhảy, hotsearch tức khắc im lìm, mọi âm thanh đều tắt ngấm.
Đến khi Giản Tinh học xong điệu nhảy, âm thanh mới lại bùng nổ.
“Đờ mờ đờ mờ đờ mờ, tôi đã thấy cái gì vậy.”
“Cái này… không thể nào.”
“Giả phát khiếp! Tưởng khán giả chúng ta là đồ ngu à?”
“Đây mà là chương trình thi đấu á? Đây là phim truyền hình thì có, mà còn là cái loại nam chính có bàn tay vàng ấy.”
“Ơ, không phải cậu ta là diễn viên à? Diễn xuất được đấy.”
“Nhỡ… đây là thật thì sao? Chuyện này, chương trình không dám làm gì đâu?”
“Thế cậu học thử cho tôi xem.”
“Nhưng Percy cũng tin cậu ấy mà, nếu là giả, sao Percy có thể kích động như vậy?”
“Ha, lầu trên, cậu ngây thơ quá đấy.

Đây là chương trình giải trí, Percy đương nhiên có kịch bản rồi.”
“Tôi càng lúc càng tò mò, cái cậu Giản Tinh này rốt cuộc là ai.

Thế mà lại mời được Thẩm Tiêu và Percy đến làm bệ đỡ cho cậu ta.”
“Nếu thật sự có chống lưng thì sao cậu ấy có thể đóng hơn trăm bộ phim rồi, lại còn toàn là vai phụ của phụ nữa?”

Nói chung, gần như không một ai tin Giản Tinh có thể học nhảy bằng cách này, tất cả mọi người đều tin cậu đã học sẵn từ trước.

Lúc Giản Tinh giúp Trần Thụy học nhảy, suy đoán này càng lớn hơn.
“Đệch, trừ khi cậu ta là thiên tài, bằng không đánh chết tôi cũng không tin, xem video hai lần là học được nhảy.”
“Nếu trước kia cậu ta không biết nhảy, tôi sẽ livestream ăn năm bát cơm!”
“Không những tự mình giở trò mà còn lợi dụng học viên khác để thu hút sự chú ý, Giản Tinh cút khỏi giới giải trí đi.”
Càng lúc càng nhiều người chạy đến trang chính thức để mắng mỏ, nhưng dù trang đã bị thất thủ thì vẫn không hề có lời đáp lại nào.
Chiếc hotsearch thứ tám và thứ chín xuất hiện.
Cả nhà mau đến xem phương pháp học vũ đạo giả tạo thấy mồ nè!
Giản Tinh rốt cuộc là người phương nào?
Đến khi chương trình dài hơn hai tiếng kết thúc, hai chiếc hotsearch vẫn không ngừng nóng lên.
Cuối tập một, khi Giản Tinh giành được hạng nhất, chiếc hotsearch thứ mười xuất hiện: Mọi người vẫn tin thế giới này còn tồn tại sự công bằng ư?
Một tập ăn 10 cái hotsearch, đài Táo là bên thắng đậm nhất, tạo ra kỷ lục rating cao nhất 15.3%, nhưng Giản Tinh lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Việc Phó Nguyên lo lắng nhất đã xảy ra, Giản Tinh nổi hẳn rồi, nhưng lại bằng cách này.
Cả nhà họ Nghiêm theo dõi mọi việc từ đầu đến cuối, mặt Nghiêm Lâm Trung lạnh như đeo đá, Liễu Vân lo lắng không thôi, Nghiêm Nhan kéo Giản Tinh an ủi: “Sao Nhỏ à, em đừng buồn, thanh giả tự thanh.”
Giản Tinh cười lắc đầu: “Em không buồn, những việc này đều là thật, em sẽ không buồn vì sự hiểu lầm của người khác.” Giản Tinh đeo kính bảo vệ mắt khi xem TV, cậu đẩy gọng kính, ánh mắt sáng lên, “Việc này rất dễ giải thích.”
Nhà họ Nghiêm nhìn nhau cười, đây mới là lý do họ thích Giản Tinh.
Chương trình hết rồi, nhưng câu chuyện thì chưa kết thúc.

Khán giả bỏ lỡ trực tiếp nhận được tin cũng chạy lên mạng xem lại, sau đó bình luận rôm rả.
Phần lớn cư dân mạng cho rằng Giản Tinh giả vờ và được đài Táo bao che, nhưng vẫn có vài người ủng hộ Giản Tinh.

Những người hâm mộ thích cậu từ bức ảnh và video trên Trường Thành không tin cậu sẽ bịa đặt.
Náo loạn suốt một tối, sang ngày hôm sau, sức nóng không những không giảm xuống mà còn bị một bức ảnh đẩy lên cao trào mới.