Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 39: 39





Tim Giản Tinh thắt lại, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Phó Nguyên đóng cửa rồi mới kể cho cậu chuyện anh nghe được.
Năm ngoái Lâm Tuệ được công ty sắp xếp cho làm trợ lý của một nghệ sỹ tên Lâm Như.

Người này được coi là diễn viên hạng ba, bốn, diễn xuất không tệ cũng không tốt.

Được cái người đại diện của cô ta khá có thủ đoạn, giành cho cô ta rất nhiều tài nguyên, phát triển không tồi.
Lâm Như đi theo hình tượng ngọc nữ, nhưng không biết kiểm soát đời sống cá nhân, thi thoảng lại lộ ra vài tin xấu, có điều đều bị đội ngũ của cô ta nhanh chóng xử lí sạch sẽ.

Không chỉ không ảnh hưởng đến cô ta, trái lại còn lợi dụng tin xấu để giữ độ hot.

Nếu không xảy ra vấn đề lớn, cứ thế vài năm, chưa biết chừng Lâm Như sẽ tiến thêm một bước.
Đáng tiếc, đúng lúc này thì xảy ra chuyện.
Đầu tháng 12 năm ngoái, các tin tức tiêu cực về Lâm Như lục tục bị lan truyền trên mạng, có tin cô ta mắng chửi người khác xa xả, có tin cô ta vụng trộm với con nhà giàu và quan chức cấp cao, có tin cô ta làm giả bằng cấp, thậm chí còn có tin cô ta ném đá những ngôi sao khác qua tin nhắn riêng với bạn.

Quan trọng nhất là, tin nào cũng có chứng cứ rành rành: ghi âm, ảnh chụp, thậm chí còn có cả video.

Đội ngũ của Lâm Như muốn tẩy trắng cho cô ta cũng không được.
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng, fan của những ngôi sao bị cô ta mắng bắt đầu hợp sức dìm cô ta.

Họ lật lại toàn bộ những tai tiếng trước kia đã bị chôn xuống, thậm chí còn moi ra những tin ác hơn.

Thật thật giả giả, Lâm Như lập tức biến thành một ả xấu xa tồi tệ.
Hơn một tháng ròng, số hotsearch của Lâm Như còn nhiều hơn cả mấy năm trước của cô ta cộng lại.

Vì vấn đề cá nhân, cô ta đã mang đến tổn thất cực lớn cho công ty, đoàn phim, thương hiệu đại diện, tiền bồi thường lên đến một con số khổng lồ.
Tương lai của Lâm Như tan thành mây khói, chuyện đầu tiên cô ta làm không phải xin lỗi, mà là tìm ra kẻ đã bóc phốt cô ta.

Lâm Như chỉ có vài người bạn trong giới, người có thể lấy điện thoại của cô ta chắc chắn là người bên cạnh cô ta.

Bằng giả được cất tại nhà cô ta, để chụp ảnh được, người nọ nhất định từng đến nhà cô ta.
Lâm Như tìm quanh, không tốn bao nhiêu công sức, bắt được Lâm Tuệ.

Lâm Tuệ là trợ lý của cô ta, biết rất nhiều chuyện của cô ta, cũng có weixin của cô ta, càng có thể vào nhà cô ta.

Quan trọng nhất là, lúc Lâm Như lên sân khấu, Lâm Tuệ là người phụ trách trông coi điện thoại.

Năm ngoái Lâm Tuệ mới được công ty điều đến chăm lo cho cô ta, trước Lâm Tuệ, cô ta đã có vài trợ lý, nhưng đều không xảy ra chuyện gì.

Lâm Như xấu tính, thường xuyên mắng mỏ Lâm Tuệ, cô ta nghĩ là Lâm Tuệ báo thù.
Thế là Lâm Như đến công ty làm ầm lên, yêu cầu công ty trừng phạt Lâm Tuệ, đồng thời lấy video Lâm Tuệ cầm điện thoại của cô ta làm chứng cứ kiện Lâm Tuệ ra tòa, chẳng bao lâu nữa sẽ mở tòa.

Lâm Như điên thật rồi, cô ta đã bị hủy hoại hoàn toàn, chết cũng muốn kéo Lâm Tuệ chết theo.
Khoảng thời gian này, Lâm Tuệ chật vật qua ngày, ai trong công ty cũng không dám dính dáng đến cô.


Nếu thật sự do Lâm Tuệ làm, tội danh xâm phạm đời tư của người khác không chỉ khiến cô không thể sống nổi trong nghề nữa, mà còn khiến cô phải chịu trách nhiệm hình sự.
Giản Tinh nhíu mày: “Không phải chị Tuệ làm đâu.”
Phó Nguyên sửng sốt: “Sao cậu chắc chắn như thế?”
Giản Tinh kể lại lời Lâm Tuệ đã nhắc nhở cậu hồi còn ở đoàn phim ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’.
“Chị Tuệ làm việc vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không dẫn lửa thiêu thân.

Hơn nữa…” Cậu thoáng ngừng, nói tiếp, “Hơn nữa, chị Tuệ thông minh như vậy, nếu chị ấy thật sự muốn trả thù Lâm Như, chắn chắn sẽ không để cô ta bắt được.”
Phó Nguyên nghe cũng thấy có lý: “Lâm Tuệ giúp cậu mấy lần, có thể thấy cô ấy có quan hệ khá tốt trong giới, quả thật không cần phải dùng cách hại mình hại người để trả thù.”
“Nhưng Lâm Như đã báo cảnh sát rồi, bây giờ cảnh sát đang thu thập chứng cứ.

Giới giải trí đã từng xảy ra không ít vụ thế này, đa phần rất khó tìm được tội phạm.

Cho dù cuối cùng không tìm được chứng cứ xác thực chứng minh là Lâm Tuệ làm, sau này cô ấy cũng không thể lăn lộn trong giới nữa.

Giới giải trí kị nhất là bị lộ đời tư, một chút vết nhơ nào cũng không được.”
Giản Tinh chăm chú suy nghĩ, mắt sáng bừng: “Thế thì tìm chứng cứ thôi.”
“Tìm kiểu gì?”
Cậu im lặng một hồi: “Anh Phó, anh hỏi giúp em chị Tuệ ở đâu được không?”
Phó Nguyên gật đầu: “Để anh hỏi giúp cậu.”
Anh lấy điện thoại và gọi đi, cười tươi như hoa: “Hi đại diện Diêu, lại có việc cần phiền cô rồi đây.”
Giản Tinh ra khỏi công ty, bắt xe đi thẳng đến địa chỉ mà Phó Nguyên lấy được từ chỗ Diêu Mai.
Lâm Tuệ ở trong một tiểu khu thuộc đường vành đai bốn của Kinh Đô, căn hộ rất nhỏ, năm ngoái cô đã dành tất cả tiền tích góp suốt mấy năm qua để mua nó, trang trí rất ấm cúng.
Lâm Tuệ vùi mặt vào gối, ôm chân ngồi trong bóng râm cạnh cửa sổ.

Ánh nắng rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng chúng lại chẳng thể sưởi ấm đến cô.

Cô ngồi ngây người ở đây đã vài ngày rồi, sống sáng suốt mười mấy năm, lần đầu tiên hoài nghi cuộc đời.

Rõ ràng mình không làm gì sai cả, tại sao lại thế này?
Điện thoại trên bàn rung liên tục, không cần đoán cũng biết, bạn bè và chị em đều đang lo cho cô.

Cô không muốn khiến họ lo, nhưng cô thậm chí không có dũng khí đưa tay ra.

Những lời an ủi, bất bình, khích lệ, mấy ngày qua cô đã nghe nhiều lắm rồi, nhưng có tác dụng gì đâu?
Cô đã nhìn thấy kết cục của mình, rời khỏi nghề này, rời khỏi thành phố này.

Nếu đã biết chắc sẽ phải ra đi, cô còn đâu mặt mũi đón nhận lòng tốt của người khác.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.

Âm thanh rất nhẹ, rất chậm, giống như sợ cô giật mình.

Lâm Tuệ ngồi im, cho đến khi một giọng nói thẽ thọt truyền vào.
“Chị Tuệ ơi, chị ở nhà không?”
Lâm Tuệ ngẩng đầu nhìn ra cửa, đôi mắt sưng tấy hiện lên sự bất ngờ.


Từ ngày chia tay, cô chưa từng gặp lại đứa trẻ này.
Giản Tinh lại gọi: “Chị Tuệ, chị ở nhà không?”
“Có, em đợi một chút.”
Lâm Tuệ vội vã đứng dậy, do ngồi lâu quá nên tê chân, cô suýt ngã nhào.

Cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ lộn xộn, cô vội vào phòng đổi một bộ khác.

Nhìn bản thân tiều tụy trong gương, Lâm Tuệ thoa thêm ít phấn, trông khá hơn một chút mới ra mở cửa.
Vừa mở cửa, một gương mặt tươi cười rạng rỡ đập ngay vào mắt.
Giản Tinh đưa cái túi trong tay cho cô: “Chị Tuệ, lâu rồi không gặp.

Đây là đặc sản em mang từ nhà lên đợt về ăn Tết, chị thử xem.”
Lâm Tuệ nhìn nụ cười của cậu, tâm trạng âm u trong lòng suốt mấy ngày qua bất giác sáng sủa hơn nhiều.
Cô cười nhận lấy: “Mau vào đi.”
Đón Giản Tinh vào nhà, bảo cậu ngồi xuống ghế, Lâm Tuệ đi rót cho cậu cốc nước.

Nước trong ấm rất lạnh, đành phải đun sôi, hoa quả trong tủ lạnh cũng héo cả rồi, Lâm Tuệ luống cuống tìm nửa ngày, đành đặt một đĩa hạt dưa lên bàn.
Giản Tinh như không nhìn thấy đôi mắt sưng tấy của cô, cười nói: “Chị Tuệ, nhà chị trang trí đẹp thật đấy.”
Lâm Tuệ gượng cười, có vẻ cay đắng.

Chẳng mấy mà nơi đây không phải nhà cô nữa rồi.
Giản Tinh như không nhận ra sự khác thường của cô, mắt sáng lấp lánh: “Chị Tuệ, gần đây em vừa tham gia hai chương trình vui lắm, chị nhất định phải xem đấy nhé.”
Lâm Tuệ mỉm cười: “Chị xem rồi, Tiểu Tinh giỏi lắm.”
Giản Tinh cười tít mắt: “Vâng, chị Tuệ, tuần sau em phải đi quay phim rồi.”
Lâm Tuệ tò mò: “Phim gì?”
“‘Gương đồng’ ạ.”
Lâm Tuệ hơi trợn mắt: “Vai nào?”
Giản Tinh cười tươi rói, như một đứa trẻ chờ được khen: “Nam ba ạ.”
Lâm Tuệ càng thêm kinh ngạc, cô tưởng Giản Tinh chỉ đóng một vai nhỏ.

Đến cô cũng biết ‘Gương đồng’ là bộ phim truyền hình lớn nhất năm nay, vai nào vai nấy đều bị tranh vỡ đầu.

Với danh tiếng trăm năm đóng vai quần chúng của Giản Tinh, có thể tranh thủ được một vai nho nhỏ đã là giỏi lắm rồi.
Cô mỉm cười, thật lòng mừng thay cho cậu.

Cô tin đứa trẻ này có thể tạo ra kỳ tích, song không ngờ là nhanh đến vậy.
Nghĩ đến mình, nụ cười của Lâm Tuệ nhạt đi.
Giản Tinh thấy vậy, cười càng rạng rỡ hơn: “Chị Tuệ, chị từng nói với em, chỉ cần nỗ lực thì nhất định sẽ gặt hái được thành công.

Sự thực chứng minh, chị nói đúng lắm.”
Lâm Tuệ sững người.


Cô từng nói vậy ư?
Lâm Tuệ còn chưa nhớ ra, Giản Tinh đã đứng dậy ra về.
Lâm Tuệ vẫn chưa phản ứng kịp, lúc tiễn cậu đi, Giản Tinh chợt quay đầu, cười nói: “Chị Tuệ, mẹ em nói, người tốt rồi sẽ được đền đáp xứng đáng.

Chị Tuệ là người tốt, sau này nhất định sẽ suôn sẻ mọi bề.

Thế nên chị Tuệ à, chị nhất định đừng bỏ cuộc, chân tướng sẽ xuất hiện sớm thôi.”
Giản Tinh nói rồi rời đi.
Lâm Tuệ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cậu, ngẩn người hồi lâu, cô đột nhiên bật cười.
Mấy ngày sau đó, Lâm Tuệ không chán chường nữa.

Cô cũng không xem tin tức trên mạng nữa, kệ người ta mắng thì mắng.

Cô sửa sang bản thân, mua hoa tươi mình thích, trang trí lại nhà cửa, sau đó mua quần áo mới, uốn tóc mới, trông trạng thái còn tốt hơn cả khi trước.
Cô cười đợi kết quả cuối cùng.
Hai ngày sau, Lâm Tuệ nhận được điện thoại từ công ty.

Cô thay bộ đồ mới mua, lái xe đến công ty với dáng vẻ xinh đẹp rạng rỡ.

Cô đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất, dẫu phải rời khỏi nghề, cô cũng có thể chấp nhận.
Lâm Tuệ vào công ty, gặp mấy đồng nghiệp.

Lần gần nhất cô đến đây đã là chuyện của tháng trước, lúc ấy tất cả mọi người thấy cô đều đi đường vòng, hệt như cô là ôn dịch.

Lần này Lâm Tuệ cũng chuẩn bị hiên ngang lướt qua đối phương, nhưng không ngờ họ lại chủ động chào cô trước.
“Chị Tuệ, lâu rồi không gặp.”
“Oa, chị Tuệ, hôm nay chị xinh thế.”

Lâm Tuệ sửng sốt trước sự nhiệt tình của mọi người, cô ngỡ ngàng mỉm cười gật đầu, đi vào phòng làm việc.
Phòng làm việc của cô có mười mấy đồng nghiệp, đa số là trợ lý nghệ sỹ giống cô, ngoài ra còn có nhân viên phụ trách hậu cần.

Bình thường hầu hết mọi người đều ở ngoài, rất hiếm khi ở công ty.
Hôm nay, Lâm Tuệ đi vào, phát hiện tất cả mọi người đều có mặt.

Thấy cô đến, họ đứng hết dậy, nhiệt tình đi về phía cô.
“Chị Tuệ, cuối cùng chị cũng đến, bọn em đợi lâu lắm rồi đó.”
“Chị Tuệ, xin lỗi vì trước kia bọn em đã không tin tưởng chị.”
“Loại người như Lâm Như bị mắng chết là đáng đời, lẽ ra nên cút khỏi giới giải trí từ lâu rồi mới đúng.”
“Chị Tuệ, chị đừng buồn, công lý ở trong tim mọi người, chúng em đều đứng về phía chị.”

Lâm Tuệ nghe ai nấy tôi một câu anh một câu, hoàn toàn sững sờ.
Đến khi cô vào phòng làm việc của quản lý mới biết, có người đã tìm ra kẻ thực sự bóc phốt Lâm Như, rửa oan cho cô.
Người phơi bày tất cả là một nghiên cứu sinh ở Học viện Máy tính thuộc Đại học Quốc phủ, một nhân vật tầm cỡ của trường, được mệnh danh là hacker mạnh nhất trong lĩnh vực máy tính.

Hắn chủ động liên hệ với cảnh sát, giúp cảnh sát giải ra cái IP đã mấy lần bóc phốt Lâm Như, thông qua IP, tìm được tội phạm chân chính.

IP đó trước kia đã bị cao thủ cố tình xóa sổ, cảnh sát dùng cao thủ vẫn không hồi phục được, chẳng ngờ lại được một nghiên cứu sinh phá giải.
Lâm Như đoán không sai, kẻ bóc cô ta thật sự là người bên cạnh cô ta, nhưng không phải Lâm Tuệ, mà là người giúp việc của nhà cô ta.
Bộ phim được chiếu năm ngoái của Lâm Như có tiếng vang khá tốt, giúp cô ta thành công bước vào hàng ngũ nghệ sỹ hạng ba.

Công ty điều Lâm Tuệ sang làm trợ lý của cô ta, đồng thời sắp xếp cho cô ta một nơi ở mới.
Khoảng thời gian ấy, Lâm Như nhận khá nhiều hoạt động thương mại, thu nhập dồi dào, đổi sang một tòa biệt thự kha khá, thuê một người giúp việc mới.


Người giúp việc mới là một cô gái trẻ không giỏi ăn nói lắm, tay chân nhanh nhẹn, song khá cẩu thả, thường bị Lâm Như đánh mắng vì một số việc nhỏ.
Có một lần, người giúp việc bị cô ta đẩy ngã đập đầu vào góc bàn, máu chảy lênh láng, nhưng Lâm Như không những không bồi thường tiền thuốc thang, lại còn bắt người giúp việc đền tiền cái thảm trị giá mấy trăm nghìn.

Cộng thêm bình thường Lâm Như luôn tìm đủ lý do trừ lương của mình, người giúp việc ôm hận trong lòng.
Trùng hợp thay, người giúp việc phát hiện Lâm Như lén lút qua lại với một vài người đàn ông, thế là âm thầm theo dõi, chụp ảnh làm chứng.

Người giúp việc tìm được bằng cấp của Lâm Như ở nhà, cô ta không hiểu, nhưng cô ta có một người họ hàng làm ở bộ Giáo dục, hỏi ra mới biết bằng đó là giả.
Lâm Tuệ nghe xong sững người.
Quản lý cười ôn tồn: “Lâm Tuệ này, cô nói coi, có nhiều chỗ dựa vững chắc thế sao không nói sớm, hại tôi lo ngay ngáy cho cô.”
Lâm Tuệ không hiểu: “Chỗ dựa nào cơ?”
Quản lý nói: “Còn giấu tôi nữa à.

Ban đầu xảy ra việc, công ty vốn định khai trừ cô, nhưng Diêu Mai lại đứng ra bảo vệ cô.

Cả Phó Nguyên nữa, thiếu điều ở lì trong phòng làm việc của tôi không chịu đi.

Ngay cả tổng giám đốc của công ty Tân Truyền cũng đích thân gọi tới, bảo là không được để nhân viên phải chịu oan ức, bằng không Tân Truyền sẽ phơi bày hết mọi chuyện lên mặt báo.

Cậu Sở Phong Dương cũng đích thân gọi điện cho cấp cao của công ty, nói cô tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, còn xin công ty đừng khai trừ cô, nếu không thể chấp nhận cô thì cho cô từ chức, cậu ấy bằng lòng mời cô làm trợ lý của mình dưới danh nghĩa cá nhân.

Đương nhiên, quan trọng nhất là Tiêu thần, cậu ấy thẳng tay ngăn quyết định của công ty lại, thế nên mọi việc mới đợi được đến lúc hai năm rõ mười.”
Lâm Tuệ sững sờ.
Quản lý lại nói: “Còn nữa, vị nghiên cứu sinh khoa Máy tính của trường Quốc phủ, nghe nói kỹ thuật có thể nằm trong top 10 trên toàn thế giới, không phải ai cũng mời được đâu.

Người ta bảo cậu ta không thích ra ngoài, cả ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, bình thường cũng chẳng bao giờ lên mạng, sao lại biết vụ của cô thế? Hay là họ hàng nhà cô đấy?”
Lâm Tuệ hốt hoảng lắc đầu: “Không phải, tôi không quen cậu ấy.”
Khoan đã, Lâm Tuệ đột nhiên nhớ đến lời Giản Tinh nói lúc sắp rời khỏi nhà cô mấy hôm trước.
Chân tướng sẽ xuất hiện sớm thôi.
Lẽ nào là cái này?
Lâm Tuệ lập tức gọi điện thoại cho Giản Tinh, giọng nói vui vẻ của cậu truyền từ đầu bên kia đến: “Chúc mừng chị Tuệ.”
Lâm Tuệ nghẹn ngào: “Tiểu Tinh, là em phải không?”
“Chị Tuệ, người tốt nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng.”
Tim Lâm Tuệ run lên, mắt ướt đẫm: “Tiểu Tinh, mời cao thủ như vậy chắc là tốn nhiều tiền lắm đúng không? Em dùng hết bao nhiêu để chị trả lại em.”
Giản Tinh cười nói: “Không tốn tiền đâu chị, cậu ấy là bạn cấp ba của em.

Thật đấy, không tốn một đồng nào hết.

Chị Tuệ, chị đến công ty rồi ư?”
“Ừ.”
Giản Tinh nói ngay: “Vậy chị đợi em với, em cũng đến công ty giờ đây.”
Lâm Tuệ cúp máy, quản lý tò mò hỏi: “Tiểu Tinh? Tiểu Tinh nào?”
Lâm Tuệ chỉ cười không nói.
Quản lý cũng không hỏi cố, quay sang chuyện khác: “Mọi chuyện đã rõ cả rồi, Lâm Tuệ, cô cứ nghỉ ngơi mấy ngày, công ty sẽ sắp xếp công việc mới cho cô.”
Trái tim treo lơ lửng mấy ngày chợt hạ xuống, lần đầu tiên Lâm Tuệ có phần mờ mịt.

Cô ngẩn ngơ rời khỏi phòng làm việc của quản lý, ra khỏi cửa thì thấy Diêu Mai đang đứng đợi ngay trước mặt cô.
Không biết tại sao, hơn một tuần xảy ra chuyện, Lâm Tuệ chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này lại thấy mũi mình đột nhiên cay xộc lên.
Diêu Mai không nói gì cả, chỉ bước đến và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lâm Tuệ oà khóc.