An Nhiên vô cùng hồi hộp chờ kết quả đợt thi vào nhóm nghiên cứu của Giá Sư Trần. Không phải cô không có tự tin, mà bởi vì vốn dĩ Giáo Sư rất khó tính, trước đây chỉ nhận hồ sơ của những sinh viên suất sắc từ hết năm thứ ba trở lên, những người chưa kết thúc năm ba thì không có cơ hội nộp hồ sơ chứ đừng nói đến dự thi. Cho nên việc An Nhiên mới bắt đầu vào năm ba đã được đặc cách thi tuyển không khỏi gây ra một trận tranh cãi kịch liệt. Tất nhiên không có ai dám ra mặt phản đối, bởi vì không có quy phạm pháp luật nào quy định, nhà trường càng không có cấm kỵ. Vấn đề chỉ là trước nay giáo sư không nhận cho nên mọi người tự mặc định đó chính là quy định bắt buộc mà thôi. Họ chỉ còn cách nói sau lưng cô, nhưng cơ bản An Nhiên không có thời gian để bận tâm những điều đó.
Phải nói một cách công tâm là việc An Nhiên được dự thi một phần do công của Anh Tú, ngay khi giáo sư chuẩn bị ra thông báo cậu đã nhanh nhẹn tiến cử một người, chính vì cô mới bắt đầu năm ba nên cậu mới phải đích thân nói vài lời với ba mình, chứ nếu để hồ sơ của cô bị loại rồi thì có đến tám cái miệng của Anh Tú cũng không làm gì được.
Giáo Sư Trần không khỏi cảm thấy lạ, trước nay con trai ông không bao giờ để ý mấy chuyện này, nay lại tới nhờ ông lưu ý đến một cái tên mà cậu cũng chưa bao giờ nhắc đến. Có lẽ là người đặc biệt với thằng bé. Xem qua thành tích của An Nhiên đúng là rất tốt, nếu đã hết năm ba chắc chắn bản thân ông cũng sẽ chấm, có khi còn thuộc dạng tuyển thẳng nữa. Nhưng lại chỉ mới hết năm hai, ông có chút cân nhắc, tuy nhiên phần lớn vẫn là phải dựa vào bài thi của cô bé thôi.
Khôi Nguyên nhận được danh sách ba người mới trong dự án lần này của thầy mình thì vui như bản thân trúng số độc đắc vậy, anh chạy một mạch tới lớp của An Nhiên mà quên mất rằng mình hoàn toàn có thể gọi điện.
Vậy là An Nhiên không phải đi làm thêm ở nhà hàng nữa, ngoài thời gian học cô sẽ làm việc ở nhóm nghiên cứu, vừa nâng cao được kiến thức, trình độ lại vẫn có thu nhập để trang trải cuộc sống. Đây cũng là điều mà Anh Tú nghĩ đến từ lâu, mỗi lúc nhìn bàn tay cô có thêm vài vết sẹo mới cậu đã thấy xót xa, lại phải sấp sấp ngửa ngửa chạy cho kịp giờ học giờ làm trong lòng cậu không khỏi khó chịu.
Mối quan hệ giữa họ cũng cứ bình bình như vậy mà trôi qua mỗi ngày không khỏi làm người khác sốt ruột. Ví như Ngọc My, cô hiểu tính chị gái mình nên cũng chỉ còn biết chút hết tâm sự lên Khôi Nguyên. Lại nhận ra anh cũng thích An Nhiên như vậy trong lòng không khỏi buồn phiền. Rõ ràng từ lúc Ngọc My về nước Khôi Nguyên rất thường xuyên liên lạc với cô, có thể nói hai người cực kỳ ăn ý và vui vẻ, ngày nào không nói chuyện được thì cũng phải gửi vài tin nhắn thoại, cũng không rõ đã trở thành thói quen của nhau từ bao giờ. Chỉ biết rằng nếu không nói chuyện với nhau hai người đều sẽ thấy thiếu thiếu gì đó, tâm trạng cũng trùng xuống không ít. Vậy mà anh ta lại nói lâu nay vẫn theo đuổi An Nhiên, nhưng nhận ra mình không có bao nhiêu cơ hội thì dần trở nên rầu rĩ, còn mong nhận được sự cố vấn từ Ngọc My nữa.
Ngọc My thấy thật nực cười, không dưng lại vướng vào cái vòng luẩn quẩn này. Nếu như nói người mình thích lại là người thích chị gái mình, có phải nghe rất không đúng không? Cô dứt khoát khoá mọi liên lạc với Khôi Nguyên, tự dặn lòng phải thoát ra khỏi cái đoạn rối rắm này, yêu đương quả nhiên phức tạp.
Vậy mà Khôi Nguyên lại không nhận ra những ngày này anh vì cái gì mà cứ thấy bức bối khó chịu, tâm trạng lúc nào cũng căng như diều gặp gió, thật không biết phải làm sao? An Nhiên rất không tự nguyện mà bị mắc kẹt ở giữa, cũng không biết anh đã chọc giận em gái mình ra sao? hai người rút cuộc thì đang làm cái gì? Nhưng "vì nền hoà bình thế giới", cô đành cho Khôi Nguyên phương thức liên lạc khác của Ngọc My, hi vọng mình có được những ngày yên ổn về sau. Cô còn rất nhiều việc phải làm xong để về nước ăn tết với ba mẹ.
Vì việc này mà cô đã phải chuẩn bị suốt mấy tháng qua, dù chỉ tranh thủ được thời gian nghỉ kết thúc năm học, vừa vặn đến tết nguyên đán, nhưng cũng cực kì mong mỏi. Ba năm xa nhà rồi, năm nay lại được ăn tết cùng gia đình, đương nhiên không còn gì hạnh phúc hơn. Nhưng đó vẫn còn là chuyện của một thời gian nữa. Hiện tại cô phải hoàn thành chuyến đi thực tế một tháng đầu tiên tại một bệnh viện ở ngoại ô. Đó là bệnh viện dành riêng cho trẻ em mồ côi và tị nạn. Mỗi bác sỹ ở đây đều là những tình nguyện viên, ngoài những vị đã về hưu còn lại các bác sỹ trẻ thường là không cố định, họ có thể đến từ nhiều nơi, nhưng hầu như không có ai lưu lại được quá lâu. Cô cũng biết Anh Tú thường xuyên tới đây, cậu sẽ làm việc mỗi ngày vào kì nghỉ hè và nghỉ đông, còn bình thường chỉ đến lúc có điều động đặc biệt, khi bệnh viện liên hệ nhà trường để xin hỗ trợ nhân lực, cậu sẽ luôn có mặt trong danh sách.
Nói là bệnh viện tình thương, nó hoạt động trên cơ sở phi lợi nhuận, do các tổ chức phi chính phủ dưới sự thông qua của tổ chức y tế thế giới WHO. Thế nhưng lại rất khang trang và hiện đại, đến đây An Nhiên lại ước giá như nước mình cũng có một nơi tốt như thế này, chắc chắn sẽ giúp được bao nhiêu em nhỏ có được cuộc sống an yên.
Sáu ca phẫu thuật liên quan đến tim mạch sẽ được Giáo Sư Trần Hùng trực tiếp thực hiện trong một tháng tới. Ông mang theo những cộng sự của mình và sinh viên giúp việc như An Nhiên, Khôi Nguyên và vài người khác nữa.
Ngay ngày đầu tiên họ đã làm quen phân công công việc, hội chẩn và tiếp xúc bệnh nhân.
Trong số những bệnh nhân đó có một ca ghép tim rất phức tạp vì cô bé còn có một khối u ở trong não. Tuy là u lành tính nhưng lại gần với động mạch chủ, cho nên các bác sỹ cần phối hợp với khoa ngoại thần kinh để đưa ra phác đồ điều trị tốt nhất cho bé gái này. Vì vậy nhóm của Anh Tú cũng rất nhanh được triệu tập.
Họ xong việc cũng đã quá giờ ăn tối, mọi người rủ nhau đi ăn gì đó lấy sức cho những ngày tiếp theo dự tính sẽ không nhàn nhã chút nào. Trước khi về phòng nghỉ ngơi An Nhiên còn tranh thủ mang đến cho mấy bé con mà mình đã gặp trong danh sách phẫu thuật sắp tới một chút đồ ăn vặt. Cô nhanh chóng được bọn trẻ yêu quý và bám lấy không thôi. Anh Tú đi ngang qua nhìn thấy cô vẫn chưa chịu về nghỉ thì muốn qua nhắc nhở một chút đúng lúc gặp Khôi Nguyên cũng đang đi tìm An Nhiên, cậu chỉ cho anh ta rồi tự mình đi trước.
Nửa tháng ở bệnh viện, An Nhiên cũng đã hoàn toàn quen thuộc, cô không còn bị mùi cồn làm cho nôn nao nữa, cũng không cảm thấy việc có ca cấp cứu lúc nửa đêm làm mình khó ngủ, mọi thứ dần trở nên dễ chịu và gần gũi.
Hôm nay đến lượt cô trực tiếp hỗ trợ trực đêm cấp cứu, có khi là một đêm an lành trôi qua những cũng có khi là một đêm dài thức trắng, đây chính là điều vất vả và đặc thù của nghề y. Khoảng mười một giờ vị bác sỹ trực chính nói cô vào phòng nghỉ của trực ca ngủ trước, khoảng ba giờ sáng thì ra thay ca cho ông về chợp mắt, có vấn đề gì cô chỉ cần ấn chuông ông sẽ liền có mặt. An Nhiên vào phòng nhưng chưa ngủ được ngay, cô ngồi đọc sách một chút thế mà lại ngủ quên mất tự lúc nào.
Ngoài trời rất lạnh, Anh Tú không mấy yên tâm nên muốn qua xem cô thế nào? sợ rằng không quen thức đêm sẽ rất khó tỉnh táo, nếu cần cậu cũng có thể trực cùng cô, việc này đối với cậu cũng không phải là khó khăn gì.
Vị bác sỹ già biết cậu đến giờ này đương nhiên không phải để tìm ông, cho nên nhanh chóng cho cậu biết người cậu muốn gặp đang ở đâu. Với ông đâu có gì khó để nhìn ra tâm tình của một cậu trai mới lớn.
Anh Tú không đánh thức An Nhiên mà choàng áo ấm của mình thêm lên cho cô rồi mới đi ra ngoài, dự định mua nước và đồ ăn. Lát nữa thức dậy chắc chắn cô sẽ cảm thấy đói.
An Nhiên choàng tỉnh giấc vì tiếng chuông báo động, đồng nghĩa với việc có ca cấp cứu, cô không có thời gian để nghĩ xem chiếc áo là của ai, từ đâu lại ở trên người cô như vậy. Vội vàng lao ra ngoài đã thấy phòng cấp cứu có bao nhiêu bác sỹ mỗi người một việc nhanh đến hoa mắt, cô cũng chưa kịp định hình xem bản thân mình sẽ phải làm gì thì hình ảnh của Anh Tú với một thân quần áo dính đầy máu ngay trước mặt khiến cô vô cùng sợ hãi, chân tay bủn rủn đến đứng không vững. Kí ức về vụ tai nạn lại một lần nữa đánh úp làm cô muốn sụp đổ, rút cuộc anh bị làm sao? đã có chuyện gì xảy ra?
An Nhiên càng luống cuống đến mất luôn khả năng ngôn ngữ, cho đến khi có một cô y tá quá vội vàng mà đẩy xe va vào cô, An Nhiên bị ngã đập đầu vào cạnh bàn làm cô y tá rối rít xin lỗi cùng nhanh tay giúp cô cầm máu ở chỗ bị thương. Lúc này mọi người đều bị thu hút về hướng của bọn họ.