- Cháu mới nhớ lại được một chút nhưng còn khá rời rạc. Bà, taiij sao lâu nay bà không hề nhắc đến.
- Xin lỗi cháu, bà cũng chỉ là bất đắc dĩ, do tình trạng của cháu lúc đó… thật sự rất tệ.
Nói đến đây nước mắt bà đã rưng rưng, bà cũng lấy ra từ một ngăn kéo khác vài tờ giấy liên quan đến vụ tai nạn xe của mẹ cậu năm đó. Trong đấy có cả bản tường trình của cậu và của An Nhiên, từ đó Anh Tú cũng hiểu hơn lí do vì sao không ai nhắc đến chuyện này. Là bởi vì bản thân cậu không chịu được cú sốc đó, bản thân cậu đã chọn cách trốn tránh để không làm tổn thương ai.
- Con bé đó, An Nhiên ấy, thực sự là một đứa trẻ ngoan và rất tốt. Nhưng bà cũng không thể ép cháu nhớ lại đoạn kí ức đó, nhìn hai đứa xa nhau như vậy bà cũng không đành. Có điều đâu còn cách nào khác, vẫn là phải chờ tự cháu nhớ lại thôi. Mà bây giờ cháu còn bị đau đầu không?
- Cháu không sao ạ, thi thoảng nếu cố tập trung quá sẽ có chút đau, nhưng cháu cũng có thể tiết chế được, cơ bản đã đỡ rất nhiều rồi, không đáng lo ạ.
- Vậy thì tốt, cháu cũng đừng nôn nóng quá… mà không phải cháu đã gặp lại An Nhiên đấy chứ, thi thoảng bà cũng gặp mẹ con bé. Nghe nói sau khi cháu đi khỏi… An Nhiên nó phải nghỉ học để điều trị tâm lý, khoảng thời gian đó chắc chắn rất khó khăn.
- Cháu đã gặp em ấy, nhưng An Nhiên cái gì cũng không nói.
- Cháu không định về qua nhà cũ của mình sao, mọi thứ vẫn còn ở đó.
Hai bà cháu nói chuyện rất lâu, bao nhiêu tâm tư đè nén trong lòng cậu cũng được giải toả đi phần nào. Bà nói đúng, cậu nên quay về nhà mình một chuyến. Bởi vì việc hương khói cho mẹ cậu đều do ông bà làm, cho nên cậu trực tiếp về đây. Căn nhà cũ với cậu luôn chứa đầy kỉ niệm thế nhưng cậu lại có chút sợ, sợ sự trống vắng, sợ cô đơn, sợ sự lạnh lẽo của nó.
Anh Tú đưa bàn tay có chút hơi run run mở cửa nhà mình, đồ đạc vẫn được sắp xếp gọn gàng và phủ một lượt khăn bạt, nó không có dính bụi bẩn hay lạnh lẽo như cậu nghĩ. Chắc chắn bà đã thường xuyên dọn dẹp lắm. Đi qua phòng của mẹ, cậu chợt dừng chân mới biết tất cả đồ của mẹ đã được mang đi rồi, để ý lại cậu mới hiểu thì ra ông bà có dụng ý thu dọn ngôi nhà này cho tương lai của cậu thì đúng hơn. Có phải thực ra ông bà luôn mong cậu sớm quay về hay không?
Trong phòng mình, Anh Tú thấy bức ảnh hai mẹ con vẫn được treo trên tường, đồ dùng cá nhân của cậu không hề thay đổi, đương nhiên có những thứ bây giờ không thể sử dụng lại được nhưng bà vẫn giữ lại, là kỉ niệm, đúng vậy là kí ức của cậu. Trong đoạn kí ức đó bao gồm cả An Nhiên, từ tấm ảnh trên tủ đầu giường được cậu cho vào khung đặt ngay ngắn ở đó, cho đến tấm bảng tường với rất nhiều ảnh của hai người từ khi học mầm non cho đến trung học. Kí ức như những thước phim quay chậm, tua lại từng chút trong đầu cậu, rõ ràng chân thật, giống như cậu đang xem một bộ phim dài tập vậy.
Tấm hình cuối cùng chính là hình ảnh An Nhiên ôm hai chú thỏ nghiêng đầu cười thật tươi, cũng chính là hình ảnh đã len lỏi vào giấc mơ của cậu mà lặp lại ngần ấy năm. Anh Tú có chút choáng váng và hơi đau đầu, cậu không tiếp tục tập trung suy nghĩ nữa, mà vén rèm nhìn ra cửa sổ. Ngay trong tầm mắt cậu lại là khoảng đồi nhỏ mà hai người thường xuyên hẹn hò, sự việc ngày hôm đó bỗng ùa về như thác lũ, cậu không sao ngăn lại được, cũng không còn khả năng điều tiết. Lần này đầu cậu thật sự đau, đau giữ dội, Anh Tú mơ màng rồi ngất đi.
Trong lúc hôn mê cậu gặp lại mẹ, mẹ dắt cậu đến một nơi rất lạ lẫm, bà nói rằng đây chính là tương lai của cậu, hãy nhìn xem. Đúng thật cậu nhìn thấy một ngôi nhà rộn ràng tiếng cười nói của trẻ nhỏ, lại có cả ông bà ngoại cũng đang chơi đùa với chúng, cậu khi đó đã là một người đàn ông trưởng thành, đi làm về có đứa đòi bế đứa lại muốn ôm ôm. Trong khi vợ cậu đã tan ca sớm hơn nên đang nấu bữa tối trong bếp. Cậu phải vượt qua hết sự mè nheo của các con mới đến ôm lấy vợ mình, nếm vài món ăn mà cô ấy làm. Cuộc sống êm đềm và hạnh phúc như vậy cậu chưa từng nghĩ đến. nhưng lúc này nó lại là một ước mơ, là động lực vô cùng lớn cho cậu cố gắng.
Trước khi mẹ cậu vui vẻ vẫy tay chào cậu, bà nói cho cậu biết để có được tương lai như thế tất cả dựa vào bản thân cậu. Qúa khứ đã qua rồi, đừng dằn vặt hay nuối tiếc nữa. Bà không trách cậu, cùng không phải lỗi do cậu và An Nhiên. Đổi lại nếu ngày đó đứa bé đứng trước nguy cơ bị chiếc xe kia lao vào mà là một đứa trẻ khác thì bà cũng vẫn sẽ làm như vậy để cứu nó. Cho nên hãy nắm bắt hiện tại để tương lai không phải hối tiếc điều gì.
Mặc dù người vợ tương lai mà cậu mới nhìn thấy vừa rồi rất mơ hồ nhưng sâu trong suy nghĩ Anh Tú lại cho rằng đó chính là An Nhiên. Ngay từ nhỏ cậu đã luôn nói với mẹ rằng sau này nếu không phải là An Nhiên thì chắc chắn sẽ không có người khác bước vào cuộc sống của cậu.
An Nhiên ôm lấy mẹ mà làm nũng, đúng là con có lớn bao nhiêu thì với ba mẹ vẫn cứ là trẻ nhỏ. Cô cảm thấy mười ngày nghỉ sao lại trôi qua nhanh như vậy, thật sự không muốn đi chút nào. Thế nhưng nhìn đồ đạc cũng được Ngọc My chuẩn bị giúp đâu vào đấy, cô không thể nào nén được tiếng thở dài.
Bên kia Khôi Nguyên cũng đã xếp lịch để ra sân bay đón cô, dù An Nhiên nói không cần nhưng anh vẫn cố chấp không muốn cô phải đi một mình. Anh còn nói nếu có thể hãy cho thêm em gái cô vào vali mà mang sang, anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm. Người nói vô tình nhưng người nghe lại hữu ý, Ngọc My có chút ngại nhưng cũng nhanh chóng gạt ra sau đầu, vẫn chỉ cần chị gái mình vui vẻ là được.
Bắt đầu những ngày tháng tiếp theo trong học tập, An Nhiên cực kì hứng thú với lịch học của kì này, nên cô không muốn bị hụt một chút kiến thức nào. Trong lòng tự nhủ nếu cô không giỏi như Anh Tú có thể học vượt cấp để ra trường sớm hơn một năm rưỡi, cũng không thể so sánh với Khôi Nguyên đang chuẩn bị tốt nghiệp đã được bệnh viện lớn của Luôn Đôn nhận rồi. Thì cô ít nhất cũng cho họ thấy mình thât sự chăm chỉ. Tính ra thì Anh Tú cũng chỉ còn kì cuối nữa sẽ ra trường, cô một mình ở lại nơi này, thật có chút tâm lý mất mát.
Trong lúc đầu óc còn đang chìm trong suy nghĩ, An Nhiên không nghe ra có người đang gọi mình, cho đến lúc bị bốn cô gái chặn đường cô mới giật mình tỉnh ra, nhưng cũng không hiểu mình đã làm gì đắc tội với họ.
Đoạn cô nhận ra Sofia trong đó thì cảm thấy an tâm đôi chút, có lẽ chỉ là hiểu lầm chuyện gì, cô âý cũng là người dễ nói chuyện. Nhưng An Nhiên không ngờ người bắt đầu động thủ trước lại chính là cô ta. Bỗng dưng bị một cái bạt tai đến nổ đom đóm mắt, An Nhiên không khỏi tức giận, có điều cô không thể làm gì được vì đã bị hai cô gái cao to hơn khoá chặt cô ở giữa.
- Sofia, sao cô lại đánh tôi, có chuyện gì không thể nói hay sao?
Sofia thấy rõ sự phẫn nộ trong An Nhiên nhưng cô ta hết sức bình tĩnh mà làm trò.
- Sao, cô đau à? Cô cũng biết đau sao? Vậy khi cô ve vãn chồng tương lai của tôi, cô có biết tôi cũng rất đau không?
- Cô nói gì vậy? Tôi không có như vậy? cô là đang hiểu lầm chuyện gì?
- Đồ đàn bà ti tiện, cô tưởng chúng tôi chia tay là thật sao? Cô tưởng anh ấy cùng cô về Việt Nam một chuyến liền có thể thành người của anh ấy luôn sao?
- Tôi không hiểu, tôi... Anh Tú cũng về cùng tôi sao?
- Cô còn giả vờ ngây thơ với tôi? Nhưng không sao, cứ diễn đi, tôi xem. Thế nhưng cho cô nghe cái này đã.
Nói rồi cô ta mở cho An Nhiên nghe một đoạn ghi âm. Nội dung đại khái là cùng cô ta bàn bạc diễn một vở kịch, nói bọn họ tạm thời giả chia tay, để anh ta trả thù An Nhiên, vì cô mà mẹ anh ta mất, vì cô mà anh ta sống trong áy náy khổ sở. Anh Ta cũng không quên cô hay bất kỳ chuyện gì? chỉ là đã cố chạy nửa vòng trái đất rồi không ngờ vẫn bị cô đeo bám như vậy? Đã thế sẽ cho cô nếm trải sự mất mát và đau khổ….
An Nhiên không nghe hết được nội dung cuộc trò chuyện nữa, tai cô đã ù đi, cảm giác vô cùng khó chịu. Nhưng giọng nói kia thật sự cô không thể nhầm, đó chắc chắn là Anh Tú.