Em Lại Nhớ Anh Rồi, Thật Sự Rất Nhớ Anh!

Chương 30



Những tháng ngày an yên tự tại, không phiền muộn, cũng chẳng lo âu. Đấy là những gì An Nhiên cố gắng tỏ ra như thế để người thân của mình bớt đi lo lắng, nhưng trong thâm tâm cô lại không tránh khỏi đôi chút bất an, vô vọng. Nếu nói cô không biết mức độ bệnh tình của mình thì không đúng, tuy cô không phải bác sỹ chuyên khoa mắt nhưng thân cũng là một người trong ngành cô đương nhiên nhạy cảm hơn và cũng không khó để tìm hiểu sâu về nó. Thậm trí lúc này, mắt đã yếu đi rất nhiều, cô vẫn cố tỏ ra mình ổn.

Mỗi ngày sau giờ tan ca Anh Tú đều đến gặp cô trước khi về nhà, lâu dần việc ở lại dùng bữa tối cũng trở nên thường xuyên hơn. Hôm nay bầu trời đêm đặc biệt cao vút không một gợn mây, dù không có trăng nhưng hàng triệu ngôi sao lấp lánh cũng đủ làm cho không gian trở nên đẹp đẽ, mát dịu. Thật sự rất thoải mái, An Nhiên ngửa mặt hít một hơi thật sâu, đúng là rất lâu rồi cô mới có cảm giác dễ chịu như vậy.

Anh Tú vừa bước ra sân thượng liền nhìn thấy vẻ thư thái đó của An Nhiên, trong lòng cậu đặc biệt an tâm. Bước lại ôm lấy eo cô từ phía sau, An Nhiên cảm nhận có được một điểm tựa vững chắc thì tự nhiên mà thả lỏng, cả người đều dựa vào cậu. Hai người cùng yên tĩnh ngắm nhìn cảnh tĩnh của màn đêm, hạnh phúc đôi khi cũng chỉ cần như vậy.

Bất chợt Anh Tú xoay người An Nhiên lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chán, ôm cô vào lòng cận trọng mà thì thầm.

- Em có biết trên đời này thứ quan trọng hơn cả tình yêu là gì không?! Chính là niềm tin! cho nên có thể hoàn toàn tin tưởng vào anh không?! dù thế nào cũng vẫn có anh ở bên cạnh. Em hãy nhớ điều đó nhé!

- ...

An Nhiên vẫn ko rời khỏi vai cậu nhưng cái đầu nhỏ thì liên tục gật gật, Đương nhiên cô biết, có cậu ở bên cạnh là điều tuyệt vời nhất, cô cũng biết mình không thể sống tốt khi không có cậu.

- Vì vậy từ giờ và mãi về sau này hãy giao phó cho anh, bản thân em, tương lai của em và cả những khó khăn mà em đang gặp phải. Hãy chia sẻ với anh suy nghĩ và cảm xúc của em.

-...

Một người phải yêu đến thế nào mới không đắn đo mà giao hết cho người kia. Người còn lại cũng yêu bao nhiêu mới dám tiếp nhận tất thảy mọi thứ. Hai người họ đều yêu đối phương hơn bản thân mình. Nếu có thể họ sẵn sàng nhận lấy thiệt thòi hoặc đau thương, miễn sao người kia có thể bình bình an an.

Mùa hè đến thật rồi, cái sự oi bức khiến cho con người ta càng thêm ngột ngạt. An Nhiên bừng tỉnh thoát khỏi cơn ác mộng với một thân ướt đẫm mồ hôi. Trong mơ cô chỉ có một mình đến nơi nào đó vô cùng lạ lẫm, xung quanh đều là một mảng tối đen như những hố tử thần không đáy. Chẳng may xảy chân một cái, cô liền rơi xuống nơi không có một tia ánh sáng nào kia. cô càng kêu gào cầu cứu càng chỉ nghe thấy chính mình, lạc lõng cô độc đến đau lòng.



Anh Nhiên bàng hoàng ngồi dạy, cố gắng mở to đôi mắt để nhìn mọi thứ xung quanh, cô tự nói với mình rằng đó chỉ là mơ thôi. Nhưng tại sao cô tỉnh rồi mà giấc mơ vẫn đeo bám không thể nào thoát ra. An Nhiên cố gắng với tay bật điện, có ánh sáng sẽ không còn sợ hãi nữa. Cô tự vỗ về bản thân như vậy.

Thế mà dù cô cố gắng bao nhiêu, dụi mắt đến đỏ hoe thì xung quanh vẫn chỉ là một màn đêm tĩnh mịch.

Cô cố gắng tìm lấy điện thoại hay thứ gì đó nhưng lại không làm chủ được hành động lóng ngóng không may lại làm cốc nước bị rơi vỡ, càng làm cô hốt hoảng đến mức mất đi phương hướng ngay chính trong căn phòng của mình. Nơi quen thuộc đến mức bình thường có nhắm mắt cô cũng có thể chính xác tìm được những thứ mình cần. Vậy mà giờ đây...

An Nhiên bất lực oà khóc nức nở, cô không dám bước thêm dù một bước, vì ý thức được đâu đó vừa có tiếng rơi vỡ của tuỷ tinh. Chỉ biết ngồi ôm gối tại chỗ, khóc xong một trận cũng đã bình tĩnh được phần nào. Lúc này cô mới như tỉnh ngủ và nhớ ra mình đang sống với căn bệnh gì. Đã đến thời điểm này rồi, cô biết khả năng hồi phục cũng giảm đi mấy phần dù có làm phẫu thuật ngay, huống hồ đến bây giờ cũng chưa tìm được giác mạc phù hợp. Hai tháng qua đều là sống trong chờ đợi, đến mỏi mòn, kiệt sức. Cuối cùng thì ngày này cũng đến, cô đã có chuẩn bị trước hết cả rồi, thậm trí những nơi nguy hiểm như góc bàn cũng được Anh Tú bọc lại từ lâu. Giống như họ rất thoải nái đón nhận điều xấu nhất, thế mà sao khi nó đến vẫn làm cô không thể chấp nhận ngay.?!

Chưa đến tám giờ sáng, Anh Tú đã đến nhà. Họ có hẹn đi ra Vịnh Hạ Long. Lâu nay ở trong nhà bí bách, ngày nghỉ cậu muốn đưa cô ra ngoài chơi, thăm thú một chút, cũng tranh thủ nhìn ngắm thiên nhiên nhiều thêm một chút. Vì biết trước kế hoạch của các con nên mẹ của An Nhiên cũng yên tâm đi dự hội thảo giảng dạy của trường. Bà dậy từ sớm làm đồ ăn sáng, lên phòng thấy An Nhiên còn ngủ nên cũng không đánh thức nữa. Chuẩn bị thay đồ xong thì Anh Tú vừa đến nên bà chỉ dặn cậu cứ để con bé ngủ thêm chút nữa, nhớ ăn sáng rồi bà đi trước.

Anh Tú nhẹ nhàng bước đến, khẽ mở cửa sợ làm cô tỉnh giấc. Thế nhưng cậu lại bị doạ đến choáng váng. Cả căn phòng đều là sự lộn sộn đổ vỡ, nếu không nhìn thấy An Nhiên đang ngồi bó gối một chỗ có lẽ cậu còn nghĩ nhà có trộm. Thấy có tiếng mở cửa An Nhiên theo phản xạ mà ngước nhìn về hướng đó, ánh mắt long lanh những nước, sưng mọng, đỏ hoe. Cậu vội vã bước đến sát người cô rồi mà An Nhiên vẫn không có phản ứng. Anh Tú bàng hoàng nhận ra... chuyện cuối cùng cũng đã tới rồi.

- ...

An Nhiên cảm nhận được cái ôm chặt đến ngộp thở của cậu mà cũng chỉ biết im lặng, cô không khóc nữa, không làm loạn nữa... chỉ là cơ thể không thể ngừng run rẩy. Thực tế cô đã sợ hãi đến thế nào, bây giờ có cậu rồi, cô mới tìm được cảm giác an toàn hơn một chút.

- Từ khi nào?! em tại sao lại một mình chịu đựng?!

Anh Tú hỏi nhưng không hề mang theo ý trách móc, mà lúc này chỉ toàn là lo lắng mà thôi.



- Em đã cố gắng tìm điện thoại...

An Nhiên nhỏ giọng như muỗi kêu bên tại, khiến cậu có bao nhiêu đau lòng. Càng trách bản thân đã không thể ở bên khi cô sợ hãi nhất. Cậu biết thực tế không bệnh nhân nào dễ dàng tiếp nhận được chuyện này.

- Mẹ vừa mới đi khỏi, lần sau em không được một mình nữa, nếu như em gọi lớn bên ngoài chắc sẽ nghe được.

- Phòng này cách âm tốt lắm anh không biết sao?!

- uhm, vậy sau này anh sẽ ở đây cùng em, có được không?! Xin ba mẹ cho ở rể luôn.

- ..,

An Nhiên biết cậu đùa nhưng cũng biết tất cả những gì cậu nói đều là thật lòng, chân thành, đều vì lo lắng cho cô. Nhưng cô vẫn muốn mình có thời gian để thích nghi. Càng không muốn trở thành gánh nặng cho anh, công việc ở viện đã rất vất vả rồi.

Cuối cùng mẹ của An Nhiên đã quyết định xin nghỉ việc dài hạn để ở nhà cùng cô. Anh Tú vẫn thường lui tới như trước. Ngọc My đang mang bầu tháng thứ tư nên vẫn còn ốm nghén, đi làm cũng rất dè dặt, lại muốn chị gái có người bầu bạn nên hai vợ chồng cô xin về nhà mẹ đẻ ở đến khi sinh em bé luôn. Mỗi cuối tuần ba cô về lại thấy ngôi nhà vô cùng ấm cúng, không chỉ có bốn cái con như trước mà giờ đã thành một nhà sáu người nhìn cũng rất thuận mắt.

Thế nhưng trong lòng ai cũng như lửa đốt, chỉ là không muốn làm An Nhiên căng thẳng mà thôi. Những nơi có thể xin nhận giác mạc họ đều cố gắng liên hệ nhiều lần. Trong tháng này bằng mọi giá An Nhiên phải được phẫu thuật mới mong nhìn lại được.

Anh Tú còn đặc biệt tìm đến giáo sư đầu ngành ở trong nước để xin tư vấn thêm về phương án cuối cùng mà cậu sẽ làm. Sau khi có các kết quả kiểm tra cần thiết cậu biết nó là khả thi. Thế nhưng thứ phải đánh đổi chắc chắn vô cùng lớn.

********________********