Hàng lông mi dày run lên, trong đôi mắt cô khẽ nổi sống, Kha Nguyệt nhẹ nhàng tới gần Lục Niên, không quan tâm anh đang lái xe, cô tựa vào người anh, hai tay ôm lấy lưng áo mảnh mai, vẻ mặt làm nũng, nhắm mắt nói nhỏ.
“Sau này em không sợ nữa, chỉ cần có Lục Niên ở bên cạnh em”.
Trên đầu là tiếng cười vui vẻ nho nhỏ của anh, đối với cô vừa cưng chìu lại vừa không biết làm sao.Anh một tay lái xe không có sức đẩy cô, mặc cho cô ưu phiền tựa vào lòng anh. Anh có thể vì cô mà ngừng lại, vừa yêu chiều vừa bao dung.
Kha Nguyệt ngọt ngào cong khóe môi, mùi hương từ trong lòng Lục Niên khiến cô cảm thấy rất thoải mái chỉ muốn ngủ gà ngủ gật, cô gối đầu lên người anh cọ nhẹ, tìm một vị trí thoải mái rồi vui vẻ nhắm mắt lại.
Ở bên cạnh Lục Niên, mọi rắc rối nhỏ xảy ra xung quanh, khi cô nghe thấy hơi thở của anh thì không còn hoảng loạn hay lo lắng, bởi vì người đàn ông này đã nói với cô, sau này đã có anh bên cạnh.
Một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trên trán, Kha Nguyệt từ từ mở mắt, nâng đôi tay đang tê cứng, giụi nhẹ mi mắt, xe đã ngừng, đập vào mắt cô là khu căn hộ “đệ nhất Giang Nam”
“Tới rồi sao?”
Ý thức Kha Nguyệt trở nên rõ ràng, khẽ ngáo một cái rời khỏi lồng ngực ấm áp của Lục Niên, cởi dây an toàn sửa sang lại mái tóc quăn lù xù, qua kính chiếu hậu, cô có thể thấy được ánh mắt thâm thúy nhu hòa của Lục Niên đang nhìn cô chăm chú.
Lần trước cô nhìn thấy ánh mắt này là lúc nào?
Tim Kha Nguyệt đập nhanh, trong đầu lại nhớ tới cảnh trong nhà tắm, lúc lau súng cướp của Lục Niên cũng giống như bây giờ.
Trong lòng cũng trở nên khẩn trương, hai tay không biết nên để ở đâu, cảm giác phức tạp không thể nói rõ, hai gò má cũng vì những suy nghĩ trong đầu mà đỏ bừng, ngại ngùng hất mái tóc, tỏ vẻ trấn tĩnh mở đôi môi đỏ mọng ra nói với Lục Niên.
“Lên thôi!”
Sau đó nhanh chóng mở cửa xe, liều mạng chạy ra ngoài, chẳng bao lâu lại phải quay về, cầm lấy chiếc túi bỏ quên bên cạnh ghế, không hề nhìn anh lấy một lần chỉ lo chạy trối chết.
Lục Niên có chút nản lòng, nhưng khi nhìn theo dáng người mảnh mai đang chạy trốn của cô, trong đôi mắt thâm thúy lại dâng lên thứ tình cảm mê muội, dịu dàng như nước, anh cũng không đợi thêm bước xuống xe, đi theo cô lên lầu.
Vào nhà mở đèn, ánh đèn êm dịu chiếu sáng cả căn phòng, Kha Nguyệt biết Lục Niên đang đi theo phía sau, nhưng lại ngượng ngùng khiến cô không biết bây giờ nên đối mặt với anh ra sao, cho nên mới cởi giày đi thẳng vào nhà.
Trong căn phòng vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, ấm áp mà điềm tĩnh. Lục Niên đứng ở trước cửa, đôi mắt trong suốt quan sát Kha Nguyệt, cô lại như con kiến co ro người đi dạo khắp phòng, không khỏi bật cười, anh lại khủng bố như thế sao?
“A... em đi tắm rồi ngủ đây!”
Khi anh cởi giày đi đến bên cạnh ghế sô pha, cô bỗng nhiên bật người, hai mắt trợn to nhìn anh, lo sợ bất an. mím môi, la lên một tiếng.
Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lại như con tôm hùm bị nấu chín, đỏ bừng đến sau gáy, thậm chí lan cả vào trong quần áo, Lục Niên nhướng mày, ánh mắt dời xuống nhìn làn da dưới lớp cổ áp của cô.
Kha Nguyệt ánh mắt đảo liên tục thi thoảng nhìn qua Lục Niên, thấy đôi mắt mập mờ của anh cùng khóe môi đầy suy ngẫm kia, sau ót Kha Nguyệt nóng lên, trong lòng hỗn loạn, không biết làm sao.