Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 130: “Bọn mình chia tay rồi!”





Khi Kha Nguyệt và Cố Minh Trệt chia tay, hai người cũng cắt đứt liên lạc, nhưng không ngờ CỐ Tử Hi sẽ về nước lại còn chủ động tìm cô,



“Tiểu Nguyệt, cuối cùng có chuyện gì đã xảy ra.”



Cố Tử Hi không thấy được bất cứ biểu hiện gì khác thường Kha Nguyệt, không nhịn được tò mò hỏi thăm, gương mặt có vẻ lạnh lùng lại có chút tức giận không hiểu lý do.



“Anh mình và cậu không phải đang yêu nhau sao? Tại sao tối hôm qua khi xuống máy bay về nhà thì mình lại nhìn thấy người phụ nữ kia!”



Người phụ nữa kia? Cố Tử Hi đã gặp Tử Nhiễm sao?



Hẳn là vậy, Cố Minh Trệt yêu Tử Nhiễm, sao có thể không giới thiệu cô ta với gia đình mình? Chỉ là, Tử Hi không biết cái danh nghĩa yêu nhau là cô bất đắc dĩ có được.

Kha Nguyệt cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm, gương mặt đang cúi thấp khẽ ngẩng lên, nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của Cố Tử Hi cười nhạt:



“Bọn mình chia tay rồi!”



“Chia tay?”-



Cố Tử Hi mất lúc lâu mới bình tĩnh, giọng nói cất cao khiến cho những người ngồi gần xung quanh phải quay đầu lại nhìn, Cố Tử Hi dường như vẫn chưa bình tĩnh, cả người hướng về trước, nắm tay Kha Nguyệt, la ầm lên:



“Kha Nguyệt cậu điên rồi sao? Cậu yêu anh mình như thế làm sao có thể chắp tay dâng anh ấy cho người khác? Hơn nữa... hơn nữa, người phụ nữ kia sao có thể xứng với anh mình!”



Nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép của Tử Nhiễm, Cố Tử Hi liền nổi nóng. Mấy năm cô ở nước ngoài du học, cũng phải đi làm bán thời gian nên tin tức trong nước gần như không biết. Tối qua mới biết anh họ mình lại đính hôn với loại phụ nữ giả dối kia.



Kha Nguyệt tốt như thế, vì anh họ cô mà bất chấp tất cả, từ một học sinh tài chính hạng ưu lại thành siêu sao đứng nhất nhì trong giới giải trí, những khó khăn trong đó ai mà...

“Tử Hi, đừng nhìn mình như thế, bây giờ mình sống quả thật rất tốt”

Lời Kha Nguyệt an ủi Cố Tử Hi lại biến thành câu che dấu tâm trạng đau khổ, bàn tay đang nắm chặt Kha Nguyệt siết chặt, lo lắng nói: “Nguyệt Nguyệt, anh trai mình đã bị làm cho mê mẩn thần trí, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ nhận ra cậu là người tốt”.

Sớm hay muộn cũng có một ngày...

Kha Nguyệt cười khổ kéo khóe môi, cho dù có ngày như thế cô cũng không đợi được, huống có ngày đó hay không đối với cô không còn quan trọng nữa.

“Tử Hi, mình hiện giờ sống rất vui

CỐ Tử Hi chau mày, vẻ mặt nghi ngờ không tin nhìn Kha Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, chẳng lẽ cậu không yêu anh mình?”.

Tay Kha Nguyệt nắm lấy tách cà phê, nụ cười có chút lắng đọng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc cô lại cười rất thoải mái, bình thản nhìn Cố Tử Hi:

“Không yêu nữa!”

Không yêu nữa, chỉ ba từ đã phải đi những tính cảm sâu nặng giữa cô và Cố Minh Triệt, còn nữa, những gì cô làm cho Cố thị, dù Cố Minh Triệt không biết thì Cố Tử Hi cũng là người rõ nhất.

Là đau đớn đến mức nào mới khiến cho tình yêu say

đắm bao năm biến mất hoàn toàn, thậm chí trong lòng cũng không còn lưu lại chút vết tích nhỏ?

CỐ Tử Hi thương tiếc nhìn Kha Nguyệt, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sau khi rời khỏi anh họ cô vẫn không có thay đổi, không hề sa sút tiền tụy.Vẻ mặt mang theo chút quyến rũ, trong lòng tò mò, cô đang tính hỏi gì đó thì điện thoại Kha Nguyệt vang lên.

“Em đang ở quán cà phê trong khách sạn của cha, ừ, được, em chờ anh!”.

Cố Tử Hi cẩn thận quan sát Kha Nguyệt, khi Kha Nguyệt nhận điện đến khi tắt máy, mỗi hành vi cử chỉ đều lộ rõ vẻ thẹn thùng căng thẳng của một người con gái, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, lúc trước cô chưa từng thấy Kha Nguyệt như thế.

Cho dù yêu anh họ cô, biểu hiện của Kha Nguyệt cũng rất cẩn thận, coi Cố Minh Triệt như sinh mạng, chăm sóc chiếu cố anh, đến nỗi quên cả bản thân. Lúc này trước mặt cô, Kha Nguyệt vì một cú điện thoại mà liền vui vẻ hạnh phúc. Điều đó khiến cô ngẩn người, là người đàn ông thế nào có thể làm cho tình yêu của Kha Nguyệt và anh trai cô đổi thay

Kha Nguyệt bỏ điện thoại vào túi, thấy Cố Tử Hi nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ thẫn thờ như suy nghĩ gì đó, lông mày nhíu lại.

“Tử Hi? Tử Hi?

“A?"

Cố Tử Hi bị Kha Nguyệt làm cho giật mình, có chút bối rối ho nhẹ, thấy niềm hạnh phúc vẫn còn lưu lại trên mặt Kha Nguyệt, thất vọng thở dài:

“Không ngờ kết quả lại thế này, chúng ta không thể thành người nhà, mình còn mơ mộng sau này sẽ cùng chị dầu sống một cuộc sống hạnh phúc!”.

Lời nói tựa vui đùa nhưng Kha Nguyệt có thể thấy ám hiệu của Cố Tử Hi, Kha Nguyệt lại tỏ ra không đội môi đỏ mọng nhướn lên, đùa giỡn đáp:

“Đâu cần phải mơ, nhà cậu sắp cho một chị dâu rồi, đến lúc đó chỉ sợ quên người bạn này thôi.”

Cố Tử Hi sau khi nghe Kha Nguyệt đáp, nụ cười tắt ngắm, dáng vẻ nóng nảy nhìn Kha Nguyệt nghiêm túc nói: “Chị dâu gì chứ, chỉ cần mình còn là con gái Cố gia, thì sẽ không cho Tử Nhiễm bước vào cửa Cố gia.” -

Lời tuyên bố đầy quyết tâm Cố Tử Hi thoáng ngẩn người, miệng lẩm nhẩm, sững sờ nhìn Kha Nguyệt, không thể tin cô vừa mới phát hiện ra sự thật. Kha Nguyệt không hề chuyển đề tài chỉ tình nguyện gật đầu.

Kha Nguyệt cười xòa một tiếng, uống một chút cappuccino vào khí quản, khiến cô ho nhẹ, đỏ mặt nói: “Tử Hi, được rồi, đừng nói đến họ nữa, phải rồi lần này về cậu tính làm gì?”.

Cố Tử Hi vẫn chưa hết phẫn uất, lắc đầu: "Tính quay lại Anh học tiếp nhưng bây giờ không đi nữa, mình sẽ về Cố thị mỗi ngày canh anh họ, không để con hồ ly đó quậy phá."

Dáng vẻ giường nanh múa vuốt của Cố Tử Hi, Kha Nguyệt trước đây rất thích. Trước đó, cô cũng hoạt bát, nhưng trải qua rất nhiều chuyện, tính cách đã sớm trở nên trầm lại, cuộc sống lại như thủy triều trôi xuống.

Không hiểu sao, ánh mắt Kha Nguyệt như được một luồng ánh mắt ấm áp dẫn dắt, lúc quay đầu lại, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt cô nhìn thấy chiếc xe thể thao Lamborghini dừng đối diện.

Lục Niên mặc bộ đồ tây màu đen, ngũ quan trắng trẻo tuấn tú bao phủ một nụ cười tự nhiên, dáng người cao ráo lịch sự tựa vào cửa xe, một tay đút trong túi quần, tay đặt nhẹ trên xe cứ như vậy từ xa nhìn cô.

Cô đột nhiên nhớ tới đoạn văn trong sách Trương Ái Linh: trọng ngàn vạn người chỉ gặp người mình muốn, trong ngàn vạn năm, hai bờ hoang vắng, không bước sớm một bước, cũng không không chậm một bước cũng chỉ có thể gặp được. Nhẹ nhàng nói một câu:“Anh cũng ở đây sao?”