Hai lúm đồng tiền sâu ngọt ngào lại còn thân thiết gọi nhau, Kha Nguyệt đứng sau lưng cười, không để tâm đến vẻ mặt lạnh bằng của Tô Đan Đan, đứng dậy đi về trước hai bước tới bên Lục Niên, lấy hộ khẩu của mình ra.
“Của anh đâu?”.
Lục Niên cúi đầu nhìn Kha Nguyệt chớp mắt làm nũng, ánh mắt trở nên dịu dàng mà sâu xa, khóe môi hơi cong lên, mang theo sự tự tin pha trộn với chút mờ ám, nhìn thấy Lục Niên như vậy cô lại không tự chủ run lên, giống như đang tính hại người vậy.
“Nhanh thôi, chờ một lát”.
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng xoa bóp cho cô một đáp án chắc chắn nhưng cũng không thể khiến không thôi tò mò, Lục Niên vẫn chưa có hộ khẩu sao?
"A, nếu không có hộ khẩu, mọi người còn đứng đây làm gì về thôi, chờ hôm khác mang đủ rồi thì quay lại."
Tô Đan Đan đang ủ rũ bỗng nghe hộ khẩu vẫn chưa mang tới cả người liền giật mình, trong chớp mắt trở nên tỉnh táo, ba chân bốn cẳng chạy tới bên Kha Nguyệt, hảo tâm đề nghị nói.
Khi tiếp xúc với ánh mắt ôn hòa của Lục Niên nhưng chứa sự lạnh lẽo, Tô Đan Đan liền phát huy tinh thần con rùa, đứng sát lấy sau lưng Kha Nguyệt để giảm đi sự có mặt của bản thân.
Kha Nguyệt dở khóc dở cười nhìn hành động hôm nay của Tô Đan Đan, dù biết là vì cô mà lo lắng, lo lắng cô gửi gắm không đúng người, tương lai sau này phải hối hận. Nhưng khi nhìn thấy Lục Niên đứng kế bên, cô biết, cả đời này sẽ không có ngày thấy hối hận.
Người đàn ông này tình nguyện vì cô rũ bỏ thân phận cao quý của mình, trở thành một người chồng bình thường, lúc đi dạo phố anh giúp cô xách túi, về đến nhà lại vì cô mà nấu cơm, khi đi làm hay gặp nhau đều hôn lên trán cô. Niềm hạnh phúc dần dần chất đầy trong tim, Kha Nguyệt nắm chặt tay Lục Niên, cùng anh nhìn ra cửa.
“Đến rồi.”
Cô nhìn theo ánh mắt sung sướng của Lục Niên mới nhìn thấy chiếc xe Audi A7 dừng ngay trước cửa cục dân chính, cửa xe mở ra một bóng người cao lớn xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Kha Nguyệt liền nhận ra đó là Chương Nghi Minh, là “tiểu đệ” của Lục Niên.Anh ta đi rất vội vàng, áo sơ mi trắng trên người hơi bẩn, nhưng thứ cầm trên tay là một quyển sổ màu đỏ. Kha Nguyệt cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
“Nguyệt Nguyệt, chắc anh không cần giới thiệu nữa, hai người từng gặp nhau ở bệnh viện.”
Lục Niên cầm lấy cuốn hộ khẩu từ tay Chương Nghi Minh, Vỗ nhẹ vai anh ta, lời nói có vẻ cảm ơn. Khi Chương Nghi Minh nhìn về phía Kha Nguyệt, Lục Niên không quên ôm lấy vai cô, dịu dàng nói rõ.
Kha Nguyệt và Chương Nghi Minh lịch sự gật đầu,
mỉm cười: “Rất vui được gặp anh, bác sĩ Chương, lần này.. phải cám ơn anh rồi!”
Chương Nghi Minh cười xòa, khoát tay: “Đừng khách sao, đây là việc tôi nên làm, hai người kết hôn tôi không giúp được gì, việc này cũng là việc nhỏ thôi.”