Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 137: “Đầu năm mà còn có người bán hoa sao?”.





Bên kia điện thoại là anh giọng nói thật lạnh lùng.

Em không dám mở miệng, thật cẩn trọng, không phải không có biết không có kết thúc, nhưng bản thân lại cố chấp kiên trì.

Cuối cùng bỏ đi trong đau đớn. Em giả vờ dũng cảm, che giấu giọt lệ trong mắt.

Cuối cùng em cũng đành buông tay anh, buông tay những kỉ niệm chúng ta từng có, Tất cả, từng...

Màn hình không ngừng chiếu tên diễn viên và nhân viên, bài hát khúc cuối phim là “Vờ Như”, giai điệu bị ai, giọng nữ trầm khàn phối hợp với kịch tính phim khiến cho không khí xung quanh trở nên bị thương.

Những người khác cũng bắt đầu đứng dậy tiếng vỗ tay vang lên, Kha Nguyệt cẩn thận nhìn Lục Niên, không dám lên tiếng kêu anh, chỉ có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh.

“Sau này nếu có Lục Niên bên cạnh, em không cần phải khóc như vậy!”

Giọng nói đàn ông réo rắt vang lên giữa tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh, trong bóng tối Kha Nguyệt có thể thấy đôi mắt đen lóe sáng đang nhìn cô, tay anh đưa tới xua đi sự lạnh lẽo mang đến sự ấm áp, giữ lấy cô trong tay.

“Sáu lần ôm, hai lần hôn nhau, VỢ yêu, em phải bồi thường cho người chồng bị tổn thương như anh!”

Kha Nguyệt cười một tiếng, nước mắt mất khống chế rơi xuống, cô muốn lau đi thì một bàn tay khô ráo ấm áp đã nhanh hơn cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng êm ái lau đi giọt nước mắt đang thấm ướt gò má cô, hành động yêu thương khiến cho lòng cô run nhẹ.

Một người từng cô đơn ngồi trong đêm, thẫn thờ nuốt vào lòng những đau đớn thất vọng, bây giờ lại ngồi có đôi, sự dịu dàng yêu thương của Lục Niên khiến cô như người con gái nhỏ hưởng thụ sự quan tâm niềm hạnh phúc do người khác mang tới.

Tình yêu với cô mà nói chỉ là mây trôi, không thể quay đầu lại, Cố Minh Triệt với cô chỉ là người qua đường. Theo thời gian trôi qua, quên đi tính cách của anh ta, quên đi diện mạo, cho đến một ngày quên đi hoàn toàn, quên đi con người từng ở trong cuộc sống của cô lưu lại những vết khắc không thể xóa nhòa.

Ánh đèn bật mở, sự chói mắt khiến mọi người đều nhíu lại, một chiếc khăn tay đặt lên má Kha Nguyệt, ánh mắt Lục Niên dịu dàng nhìn hai gò má phủ đầy nước, từng chút một lau nhẹ, giống như đang lau một thứ quý giá rất coi trọng và quan tâm.

Tay Kha Nguyệt bắt lấy đôi bàn tay to của anh, tiếp nhận đôi mắt đen của anh, mềm mại vuốt ve mu bàn tay gầy gò, điềm tĩnh nói.

“Sau này, em sẽ không hôn người khác, cho dù chỉ là diễn thôi.”

Trên đường phố ồn ào, Kha Nguyệt bị Lục Niên giữ chặt, trang phục của cô rất đơn giản, mắt kính màu đen, mái tóc quăn cuộn sóng được giữ trong chiếc nón màu nâu làm bằng nhung, áo gió màu cà phê, giày cavans màu trắng, cách ăn mặc bình thường đến nỗi đi bên cạnh Lục Niên khiến vô số ánh mắt ganh tị.

Trong tay Lục Niên ôm không ít túi, đều là những món đồ mà cô đã liều mạng mua, anh chỉ cười tủm tỉm khi nhìn cô mua hết món này đến món khác, túi này đến túi khác để lên tay.

“Anh ơi, mua hoa cho chị đi!”

Một giọng nữ non nớt truyền tới, Kha Nguyệt cúi đầu thì thấy một đứa bé gái cỡ 10 tuổi đang cầm một đóa hồng cười tươi nhìn cô và Lục Niên.

“Đầu năm mà còn có người bán hoa sao?”.