Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 145: “Lục Niên, anh là tên xấu xa!”





“Nguyệt Nguyệt, em vẫn...”

“Lục Niên, anh là tên xấu xa!”

Trước sự mắng mỏ của cô, anh không giận ngược lại trên gương mặt tuấn tú đang bàng hoàng còn mang theo niềm vui sướng kể khôn xiết, anh cúi người, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm.

“Lục Niên, anh mau ra ngoài đi!”

Đôi tay nhỏ đánh vào lồng ngực anh như mưa, cô hờn dỗi ra lệnh cho anh, trong đôi mắt đẹp phong tình vận chủng có xấu hổ có thẹn thùng lại cho chút lí trí vừa tụ lại hóa thành hư không..

Đôi môi chặn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, không để ý đôi tay đang đánh vào mình, dưới thân lại tiến vào, nhưng khi thấy cô sợ hãi nhíu mày quên cả phản kháng, anh đành kiềm hãm cơn dục vọng đang hành hạ bản thân đợi cô thích ứng.

Mái tóc đen như mực mơ hồ bị mồ hôi thấm ướt, Lục Niên cảm thấy cỔ gọng như bị hỏa thiêu, lửa đốt, cảm giác khô nóng, yếu hầu động đậy, đôi mắt như thiêu cháy mọi thứ nhìn chằm chú biểu hiện của cô, lại phát hiện có hình như đã ngủ quên, dở khóc dở cười.

Anh cố nén nỗi đau thua thiệt, cô tốt lắm, dám gạt anh, ngủ quên mất.

Anh giận dỗi nặng nề đi vào trong, khi thấy tiếng rên rỉ kiều mị của cô, đuôi lông mày đắc ý nhảy lên. Trong lúc cô từ từ thức giấc thì những nụ hôn nóng như lửa tựa như nước thủy triều đập mạnh vào mặt cô.

Cẩn thận đi vào, rồi từ từ rút ra, anh quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô. Khi cô nhíu mày anh liền an phận dừng lại, tình cảm thương yêu dào dạt không lời nào tả được.

Kha Nguyệt thở hổn hển, mỗi khi anh va chạm cô lại kiều mị rên lên, một tiếng cao hơn một tiếng, đau đớn mất đi, đổi lại chỉ có luồng khoái cảm xa lạ, sự nhiệt tình

của anh có thể nhấn chìm cả chính bản thân Lục Niên, anh cùng cô trầm mình trong biển tình.

“Bà xã...!”

"A_!"

Khi cô hoàn toàn thích ứng sự tồn tại của anh trong cơ thể, ngũ quan tươi sáng không còn đau đớn nhăn lại, thậm chí còn nở nụ cười sung sướng hấp dẫn người khác, cô giống như cây thuốc phiện làm cho anh nghiện không thể tự thoát ra được.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ dụ hoặc càng dồn dập, gió đêm thổi vào làm mành cửa bay lất phất nhưng không thể thổi tan nhiệt độ không ngừng tăng cao trong căn phòng... .

Nắng sớm chiếu vào căn phòng yên tĩnh, Kha Nguyệt nhẹ ngâm một tiếng, từ từ thức giấc. Căn phòng quen thuộc, chiếc giường lớn quen thuộc, thậm chí cả chăn mền cũng rất quen, chỉ có điều duy nhất khác lạ là, dưới chắn, trên người cô không có một mảnh vải, thắt long thon nhỏ bị một bàn tay to giữ lấy. .

Đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, cảnh điên cuồng tối hôm qua như nước thủy triều ập vào đầu, gương mặt liền trở nên bối rối vì chính những hành động buông thả của bản thân. Đột nhiên một thân hình nam tính kề sát sau lưng, khiến cho sự bối rối chỉ dừng lại trong chốc lát còn lại là kinh hoàng.

Lục Niên vẫn không thức giấc, chỉ thoáng lật mình càng ôm cổ chặt hơn, gương mặt vùi sâu vào tóc cô mang theo mùi thơm bạc hà thơm ngát thoang thoảng trong hơi thở, ấm áp phả vào chiếc cố hương của cô.

Kha Nguyệt nhẹ nhàng lấy tay Lục Niên ra, thấy anh vẫn chưa tỉnh cô mới nhẹ nhàng vé góc chăn lên, nhẹ đặt chân xuống giường, hai chân vừa đặt xuống đất lại đứng không vững mém chút nữa là ngã xuống.