Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 151: “Cố Tử Hi, em tùy ý làm bậy tới khi nào!”





“Nguyệt Nguyệt, hôm nay mình cùng cha đi ăn cơm trưa, cậu cũng đi đi, cha mình gặp cậu nhất định sẽ rất vui!”

Kha Nguyệt cười gượng, trong lòng hiểu, Cố Tử Hi đang giúp cố xả cơn giận, nhưng mà, sau khi chia tay Cố Minh Triệt cô đã không thể nhìn trưởng bối Cố gia nữa, làm như thế thì đặt Lục Niên ở đây,

“Cố Tử Hi, em tùy ý làm bậy tới khi nào!”

Cố Minh Triệt thấp giọng nói chứng tỏ lửa giận chưa tan, đôi mắt âm hàn chất vấn nhìn về Cố Tử Hi,

nhưng người kia không biết sợ, nhún vai, kéo Kha Nguyệt ra ngoài, trên mặt là nụ cười vô tâm cô phế.

“Nguyệt Nguyệt, cha mình hôm qua còn khen cậu, nói mình làm gì đều không thể so được cậu...”

Đi tới cửa thì Kha Nguyệt dừng lại, trước vẻ mặt khó hiểu của Cố Tử Hi, cô quay đầu nhìn hai người đang ôm nhau lãnh đạm nói:

“Nếu như để cho tôi nhìn thấy trên tờ tạp chí Bát quái có tin về Lục Niên, thì dù lưới rách cá chết tôi cũng sẽ không bỏ qua, thiên kim nhà giàu chưa kết hôn mà có Con, tin tức này truyền ra ngoài sẽ khiến cho mọi người chú ý rất nhiều đó?”.

Nói xong không quan tâm về biến hóa trên mặt Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt, nắm lấy tay Cố Tử Hi rời khỏi phòng làm việc.

Dưới lầu Cố thị, Cố Tử Hí hít mạnh một hơi, gương mặt nhỏ nhắn đắc ý cười để lộ lúm đồng tiền, một tay đề lên vai Kha Nguyệt, tay chống nạnh nói:

“Nguyệt Nguyệt, mình vừa rồi khí thế phừng phừng đúng không? Cậu có thể vẻ mặt của cô ta không? Vẻ mặt đó có thể làm diễn viên nhận giải Oscar không chừng!! Nhìn thấy liền giận mà!”

Kha Nguyệt mỉm cười nhìn Cố Tử Hi đang đắc ý dào dạt, vừa cảm ơn vừa hâm mộ mấy năm qua Tử Hi vẫn giữ được sự hoạt bát.

“Mình còn có việc, cậu thay mình hỏi thăm bác Cố, Cơm trưa mình không đi được” .

Cố Tử Hi trầm mặc vài giây, nhưng vẫn gật đầu, hiểu nói: “Nguyệt Nguyệt, mình biết cậu khó xử, nhưng

cha mình khen cậu không phải nói dối, cha mình thật sự hoan nghênh cậu, nếu anh mình không... a, không nói nữa, nói tới lại giận” .

Kha Nguyệt nhìn đồng hồ, đã gần II giờ, chắc vẫn còn kịp.

“Tử Hi, mình đi trước, lần sau nói chuyện.”

Khi Kha Nguyệt tính đi về bãi đỗ xe, Cố Tử Hi bỗng gọi giật, hoài nghi nhìn Kha Nguyệt.

“Vừa rồi khi đứng ngoài cửa nghe anh hai mình nói... cậu và Lục Niên...”.

Quả nhiên, ở trong mắt người ngoài, cô lấy Lục Niên, chẳng qua vì muốn Tử Nhiễm khó chịu, dùng cách này trả thù Tử Nhiễm lấy đi Cố Minh Triệt.

Kha Nguyệt không khỏi cong môi, đôi mắt đẹp thêm phần nghiêm túc, nhìn Cố Tử Hi nói: “Mình và Lục Niên thật lòng ở bên nhau, không phải vì trả thù ai cả, chỉ muốn bình yên một đời”.

Vẻ lo lắng trên mặt Cố Tử Hi mất đi, nhìn gương mặt Kha Nguyệt chân thành tha thiết vui mừng cười nói: “Chỉ cần cậu hạnh phúc là tốt rồi, nếu không mình sẽ áy này cả đời!”

Tại tòa thị chính, Kha Nguyệt mang mũ lưỡi trai đeo kính râm, gương mặt nhỏ nhắn bị che kín, đầu cúi thấp, dáng vẻ lén lén lút lút, chưa bước vào cổng đã bị bảo vệ ngăn lại hỏi.

“Tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì?”.