Lục Niên từ khi ngồi vào ghế chẳng hề nhìn lấy cô một lần, cứ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, thái độ làm việc cẩn thận tỉ mỉ khiến cho trong lòng Kha Nguyệt cảm thấy ngọt ngào. .
Một người đàn ông ưu tú như thế lại là của cô, chỉ cần nhớ tới tên mình ghi trên hộ khẩu của anh thì một cảm giác tự hào lại lan tràn trên mặt, hoặc có thể ngay cả chính cô cũng không phát hiện, khi nhìn Lục Niên miệng cô đã kéo đến tận mang tai.
Cảm giác đói bụng lại tăng thêm, Kha Nguyệt sờ sờ bụng, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, mười một giờ năm mươi lăm rồi,
Lục Niên.....
H
Lục Niên sao vẫn chưa làm xong?
Đôi mắt nhìn ra bên ngoài, bên ngoài chỗ làm không còn bóng người, cả tầng lầu trở nên trống trải và yên tĩnh.
“Lục Niên, khi nào anh xong việc a?”
Giọng nói nũng nịu khiến cho mười ngón tay để trên bàn phím của Lục Niên khựng lại, đôi mắt thâm thúy rời khỏi màn hình, khẽ nghiêng đầu liền nhìn thấy gương mặt tươi cười nhăn nhó của Kha Nguyệt, bàn tay xoa xoa bụng.
“Em đói bụng sao?”
Lục Niên tựa lưng ra sau ghế, cả cơ thể dựa hẳn vào ghế xoay, mười ngón tay đặt lên ghế tựa như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, hai mắt híp lại sâu xa khó lường liếc nhìn Kha Nguyệt.
Giọng nói gợi cảm này khiến cho trái tim Kha Nguyệt đập mạnh, cô chỉ nhìn thoáng qua Lục Niên rồi dời đi, anh quá hấp dẫn nếu cô cẩn thận sẽ rớt vào đó, chỉ sợ khi đó lại làm trò cười cho thiên hạ.
“A, gần mười hai giờ rồi, làm việc cũng ít thôi, em lo lắng cho dạ dày của anh, nếu tiếp tục như vậy lỡ bị đau dạ dày sẽ không tốt”
Lục Niên nghe cô dịu giọng thì thầm nói, đuôi lông mày nhướng lên, cằm dưới nâng nhẹ, khóe môi hơi cong
“Sau đó thì...”- Kha Nguyệt lúng túng mở miệng, cảm giác bị nhìn thấu khiến cô bối rối vươn ngón tay giữa chỉ ra cửa. “Chúng ta đi ăn trưa được không?
Lục Niên đột nhiên xoay ghế đứng dậy, nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Kha Nguyệt, trên môi lại nở nụ cười vui ghế, đẩy ghế lui ra sau đi về phía chỗ treo áo khoác.
Kha Nguyệt thấy anh chuẩn bị đi cũng vội vàng đứng dậy, trong lúc vô tình liếc nhìn màn hình, lông mày nhíu lại tưởng bản thân nhìn lầm. Thừa dịp Lục Niên không chú ý, cô lén nghiêng mình muốn nhìn xem, tuy rằng biết xem nội dung công việc của người khác là không tốt nhưng vừa rồi khi nhìn thấy lại kích thích sự tò mò trong cô.
Trên màn hình tinh thể lỏng, không có số liệu hoặc báo cáo công tác, cũng không có văn kiện như cô đoán, chỉ có trò chơi chiến thuật võng du -“Chiến địa chi vương”
“A, quên đóng bảo bối, giúp anh tắt đi.”
Kha Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lục Niên mặc âu phục, gương mặt nho nhã tươi cười vô hại, hai mắt trong suốt đen láy cứ nhìn cô như đang nói một chuyện rất đỗi bình thường.