Giấy dán tường màu trắng điểm xuyết bằng những vệt hồng nhỏ, đèn treo trên tường tỏa ra ánh mắt mềm mại, chiếc rèm cửa hoa văn màu vàng càng làm tăng sự lãng mạn, kết hợp với cách bố trí hài hòa của phòng ngủ lại càng hỗ trợ thêm, gió đêm thổi qua, rèm cửa đung đưa tạo thành những đường cong ưu mỹ.
“Em có thích không?”.
Bên tai là giọng đàn ông réo rắt, Kha Nguyệt nghiêng đầu liền nhìn thấy áo sơ mi của Lục Niên, bàn tay to của anh từ sau vòng lấy eo nhỏ của cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, Kha Nguyệt tựa người vào lồng ngực gầy gò của anh, cảm thụ sự ấm áp của cơ thể, sự yên bình thanh thản ngọt ngào.
Ánh mắt đảo qua những vật dụng trong phòng, tất cả như sáng rực lên, phía trước cửa sổ là ghế thái phi dường như để dành cho nữ giới, sopha màu xanh nhạt bọc bằng vải bố để ở gốc, trong phòng ngủ tràn ngập sự nữ tính.
Nhìn căn phòng ấm áp lãng mạn, trái tim Kha Nguyệt như có dòng nước ấm hạnh phúc đổ vào, trong chớp mắt như hiểu ra gì đó, hai tay cô đặt lên mu bàn tay Lục Niên, đầu tựa sát vào vai anh, giọng nói dịu dàng có chút khàn khàn:
“Thích”
Phía trên là tiếng cười trầm thấp của anh, bàn tay ôm lấy cô rất chặt, Kha Nguyệt nhắm mắt, im lặng tựa vào người anh, bên môi là nụ cười hạnh phúc.
Dưới ánh đèn ấm áp, bóng hai người đổ xuống vách tường, như một một bức tranh miêu tả hạnh phúc được sản xuất dây chuyền.
“Cốc Cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, Kha Nguyệt ngẩn người, quay đầu thấy bà Lục đứng trước cửa.
"Me."
Kha Nguyệt cung kính gọi, cơ thể cũng rời khỏi lồng ngực Lục Niên, đứng bên cạnh anh khiêm tốn nhìn người quý phụ sang trọng đứng ở cửa.
“Gia gia đang giục con đó, đi đi, Tiểu Nguyệt ở đây có mẹ lo là được”
“Tiểu Nguyệt?”
Ánh mắt Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn bà Lục, Bà Lục chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn Lục Niên, giống như một người mẹ đang nói chuyện cùng con trai và con dâu mình.
“Vậy con phải làm phiền mẹ rồi!”
Lục Niên đối với thái độ của bà Lục không hề ngạc nhiên lắm, môi cong lên, đôi mắt dịu dàng nhìn Kha Nguyệt, vuốt nhẹ mái tóc xoăn của cô rồi rời khỏi phòng.
Khi Lục Niên rời đi, không khí bên trong phòng trở nên cứng ngắc, Kha Nguyệt lễ phép cười, nhìn về phía bà Lục kêu: “Mẹ, mẹ vào ngồi đi.”
Bà Lục nhướng mày, biểu hiện thờ ơ lạnh nhạt giống như Lục Niên, không hề có vẻ làm khó, nghe Kha Nguyệt mời cũng không còn từ chối, bước vào phòng, đôi mắt quan sát bày trí bên trong cuối cùng dừng lại ở Kha Nguyệt.
“Một tháng trước, Lục Niên nói muốn sửa chữa nơi này, mẹ cũng từng hỏi nó nhưng nó cười chứ không nói, bây giờ thấy con đứng đây, mẹ cũng đã hiểu phần nào.”