Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 168: “Đã ngủ rồi sao?”



Giường bị sức nặng làm cho nhũn xuống, Kha Nguyệt như con rùa núp trong vỏ, mãi đến khi bất ngờ bị một vật nặng đè xuống mới cảnh giác xốc chăn nệm lên, đập vào mắt là gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Bảo Bảo.

“Mẹ, Bảo Bảo cùng mẹ ngủ nha!”

Thân hình bé nhỏ chầm chậm lui vào trong chăn, Kha Nguyệt có thể thấy trên người Bảo Bảo rất mất lạnh, đưa tay qua sỜ quả nhiên cả cơ thể lạnh như băng, xem ra đã đứng bên ngoài nhìn từ rất lâu.

Xót xa âm Bảo Bảo vào lòng, dùng chăn che kín, Kha Nguyệt ôm Bảo Bảo vào tay mình, tay còn lại xoa nhẹ bàn tay trắng như củ cải của Bảo Bảo, dịu dàng nói: “Bảo Bảo, ngoan ngủ đi!”

“Mẹ, Bảo Bảo muốn nghe chuyện cổ tích” Chiếc đầu nhỏ lộ ra, hai đôi mắt đen mở to mong

ngóng nhìn Kha Nguyệt.

Kha Nguyệt nhìn tiểu thiên sức nằm bên cạnh, tâm cũng mềm đi. Từ Bảo Bảo cô có thể thấy lại thời thơ ấu của mình, chính vì thế càng muốn nâng niu bao bọc trong tay.

“Vậy Bảo Bảo muốn nghe chuyện gì?”

“Dạ... hôm nay ở nhà trẻ Sâu Nhỏ nói, mẹ của bạn ấy trước khi đi ngủ đều kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ, Bảo Bảo cũng muốn nghe, mẹ kể cho con được không?”

Bàn tay bụ bẫm giữ lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, Kha Nguyệt yêu thương hôn lên trán Bảo Bảo, gật đầu: “Vậy mẹ sẽ kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ...”

“Thợ săn lột lớp da sói, đi về nhà, bà nội của cô bé quàng khăn đỏ ...”.

Lúc Lục Niên tắm xong đang lau chùi mái tóc ướt của mình thì thấy một khung cảnh hết sức ấm áp, Kha Nguyệt ngồi tựa lưng vào giường, dịu dàng kể chuyện, còn Bảo Bảo đã ngủ say trong lòng Kha Nguyệt.

“Đã ngủ rồi sao?”- Lục Niên nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng hỏi.

Kha Nguyệt quay đầu lại nhìn người đàn ông rũ bỏ mọi mệt mỏi toàn thân sạch sẽ, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực không còn ngượng ngập đỏ như máu như vừa nữa, cô khẽ gật đầu, sau đó kéo chăn đắp lên cho Bảo Bảo.

“Anh làm gì vậy?”

Thấy Lục Niên nghiêng cơ thể cao lớn qua, vươn tay ôm lấy Bảo Bảo từ trong chăn rồi đứng dậy, Kha Nguyệt không khỏi ngồi dậy, nhíu mày dịu giọng hỏi.

“Đưa nó về phòng ngủ.”

Lục Niên nói như chuyện đương nhiên, bên trong đôi mắt đen sâu thẳm cô có thể nhìn thấy niềm khát vọng cháy bỏng, Kha Nguyệt dĩ nhiên hiểu đó là gì, hai má đỏ lên, hờn dỗi liếc mắt nhìn anh, nhưng cũng không thể làm gì, tùy ý để anh ôm Bảo Bảo ra cửa.

Nằm trong chăn ngủ mơ màng, Kha Nguyệt cảm thấy một luồng khí lạnh chui vào bên trong váy ngủ, cảm giác đau nhức khiến chị cô không khỏi run lên, đôi mắt lười biếng mở ra, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen đang mỉm cười.

“Lục Niên, anh...”

Kha Nguyệt thẹn thùng muốn đẩy Lục Niên đang làm xằng làm bậy ra, thế nhưng anh lại không đồng ý trực tiếp chui vào chăn, nhân lúc bị lạnh khiến cô mở hé môi hít thở thì liền lấp đi cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Nụ hôn dịu dàng say đắm khiến cô từ từ thả lỏng, theo bản thân từ từ đáp lại sự nhiệt tình của anh, cảm nhận được biến hóa từ cơ thể anh hai gò má Kha Nguyệt đỏ lên, đôi mắt quyến rũ nửa mở nửa đóng, phong tình vạn thiên.

Quần áo ngủ trên người bị cởi đi lúc nào không hay, hơi thở đứt quãng gấp gáp từ cổ gọng truyền ra, hai mắt mơ màng, có thể thấy Lục Niên đang cởi áo ngủ của mình, ý thức được chuyện sắp xảy ra, Kha Nguyệt xấu hổ nhắm hai mắt.



chapter content