Sau lưng, một bàn tay nhẹ vỖ, giọng nói ân cần thăm hỏi vang lên từ bên cạnh.
Kha Nguyệt ho khan, len lén trừng mắt nhìn người đầu sỏ gây ra chuyện đó, Lục Niên bàn quang xem như
không thấy cô xấu hổ, vẻ mặt chân thành quan tâm cô, lần lượt rút lấy khăn giấy.
“Nếu không uống nước đi.”
Kha Nguyệt thẹn đỏ mặt, đỡ lấy ly nước uống một ngụm, miễn cưỡng không họ nữa, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Bảo Bảo, chuyện đái dầm không nên kể cho người khác nghe, nếu không trên mông Bảo Bảo sẽ mọc ra đuôi heo a!”
“Bảo Bảo không muốn có đuôi heo, Bảo Bảo không muốn thành trư bát giới.”
Nghe Lục Niên chỉ dạy Bảo Bảo từng bước, khóe miệng Kha Nguyệt kéo lên vẻ mặt đồng tình nhìn gương mặt tội nghiệp bụ bẫm của Bảo Bảo nước mắt lưng tròng, trong lòng cảm thán vô cùng: Ngay cả trẻ con cũng không tha.
“Chủ tịch Tưởng cũng từng nói, nhiều người lực lượng đông đảo, hai đứa nếu đã kết hôn thì sớm sinh con đi.”
Lục Trạch Khải đột nhiên để đũa xuống, ánh mắt nghiêm nghị quét qua Lục Niên và Kha Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói giống như hạ lệnh.
Kha Nguyệt cúi đầu đủ thấp, hôm nay mặt mũi cô coi như vứt sạch, mà người khởi đầu tất cả những chuyện này trước sau vẫn duy trì dáng vẻ bình thản không hề sợ sét đánh.
“Đừng nói với ông gì mà thế giới của hai người trẻ tuổi, tất cả đều là nói bậy!”.
Lục lão gia vẻ mặt răn dạy hậu bối cực kì nghiêm
khắc, uy nghiêm mười phần khiến cho Kha Nguyệt không biết nên nói gì để đỡ lấy, chẳng lẽ thật sự nói: “Được, gia gia, bọn cháu sẽ sinh ngay” .
Tối qua hai người họ cũng không thực thi biện pháp an toàn, mồ hôi Kha Nguyệt túa ra, không phải tất thế chứ thật sự trúng thưởng sao!
“Thật ra thì, cháu vẫn tò mò, gia gia lúc mấy tuổi thì có chú út Lam Tư”
Lục Niên tò mò hỏi, cũng thành công khơi dậy sự tò mò của Kha Nguyệt, không khỏi ngừng tay nghi hoặc nhìn Lục Trạch Khải, lại chỉ thấy sự cứng ngắc và bối rối hiện ra, nhưng ngay tức khắc trở nên nghiêm nghị, trừng mắt nhìn đôi vợ chồng lạnh lùng nói: “Đây là việc cơ mật, không thể trả lời” .
Kha Nguyệt bị cơn giận của Lục lão gia làm cho hoảng hốt, không dám một mình đối đầu với ông ấy, ngoan ngoãn cúi đầu dùng cơm.
“Mọi người ăn đi, ta no rồi!”
Lục Trạch Khải buông đũa, sau đó đẩy ghế đứng lên, vẻ mặt kín bưng, thẳng lưng hai tay chắp đằng sau, uy nghiêm vạn phần đi về thư phòng.
Chẳng lẽ ông ấy xấu hổ?
Kha Nguyệt từ từ nuốt bánh bao, đôi mắt nghi vấn nhìn Lục Niên, người đó vừa nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô liền cười nhẹ, không hề có lời giải đáp cho sự nghi hoặc của cô.
“Gia gia nói cũng đúng, hai đứa con trẻ thì mau sinh một đứa, Bảo Bảo cũng sẽ có bạn.”
Kha Nguyệt không ngờ ngay cả bà Lục cũng có ý này,
vừa ngẩng đầu liền nhận lấy đôi mắt mong mỏi của bà Lục, hiền từ đến mức có thể nhìn thấy đứa cháu đích tôn tương lai.
“Mẹ, những chuyện này nên thuận theo tự nhiên, muốn cũng không được.”