Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 182: Không muốn vì cô mà cúi mình!





Cổng lớn mở ra, tiếng bà Lục lại vang lên rất uy nghiêm mà cao nhã: “Đây là quân khu, không phải ở ngoài chợ cá mà giương oai, Kha tiểu thư, tôi không phiền nếu gọi điện thoại cho Kha chủ tịch, mời ông ấy cùng các vị trưởng bối trong đại tiệc đến giải thích một chút về những lời Kha tiểu thư xuất ngôn tối nay”.

Trước lời chỉ trích của bà Lục, gương mặt xinh đẹp của Tử Nhiễm đâm ra ủy khuất mà oán giận, nhưng chỉ có thể hạ thấp mình xuống, hai mắt nhìn về phía bà Lục nói xin lỗi: “Dì Lục, cháu xin lỗi, cháu không phải Cố ý tới đây gây chuyện ồn ào, chỉ là em gái cháu làm việc quá đáng, cháu không nhịn được mới...”

Sắc mặt cao nhã của bà Lục có chút u ám, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn qua gương mặt lạnh lùng của Cố Minh Triệt, môi đỏ mọng căng lên, tuy không giận nhưng lại tạo nên sức ép.

“Quá đáng? Tiểu thư Tử Nhiễm ý muốn nói Lục gia tôi lấy công làm việc tư, đi trái pháp luật sao?”

Bà Lục lạnh giọng chất vấn khiến Tử Nhiễm sửng Sốt, xem ra những lời vừa rồi chỉ trích Lục Niên lầy quyền thế mưu việc tư đều bị bà nghe thấy, sắc mặt xấu hổ trắng toát, giải thích nói:

“Di Lục, cháu không phải có ý này”

“Vậy là ý của ai? Kha tiểu thư đêm hôm đến đây làm loạn, không phải muốn làm khó dễ Lục gia sao? Chẳng lẽ những lời tiểu thư nói ra là có ý tốt muốn Lục gia tôi có ngọn cờ riêng trở thành danh gia số một sao?”

Giữa hàng lông mày của bà Lục là sự trách cứ, nhìn hai người trước mắt mặt trầm như nước, khí chất ung dung đoan trang giấu vào trong, bên ngoài tức giận không vui.

Sắc mặt Tử Nhiễm trắng bệch, nhớ tới địa vị bền chắc không dễ dàng bị đổ của Lục gia trên trường chính trị, những thế lực phía sau đó nữa không phải tốt lành khi cô đắc tội, muốn giải thích nhưng ánh mắt minh Kha của bà Lục như nhìn thấu lòng người, Tử Nhiễm nói không nên lời, chỉ nhìn bà Lục chăm chú.

“Lục phu nhân, Tiếu Nhiễm đến đây mạo phạm đều vì cháu, xin phu nhân tha thứ, không cần so đo với vãn bối”

Cố Minh Triệt không chịu được khi thấy bà Lục trách cứ Tử Nhiễm, đi lên phía trước, chặn ngang trước dáng người nhỏ nhắn của Tử Nhiễm, cúi đầu về phía bà Lục, xin lỗi nói.

Trên gương mặt lạnh lùng của Cố Minh Triệt đầy vẻ khiêm tốn cung kính và thành tâm xin lỗi, một người đàn ông coi lòng tự trọng hơn mọi thứ như anh ta lại vì Tử Nhiễm mà ăn nói khép nép, chứng minh anh ta quan tâm đến Tử Nhiễm bao nhiêu.

Kha Nguyệt tựa vào người Lục Niên, gương mặt rực sáng vẫn thoáng qua nụ cười chua xót, bàn tay nhỏ nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến đau đớn.

Thì ra, một người ở địa vị cao không phải không thể nhân nhượng trước người thấp hơn mình, mà không muốn vì cô mà cúi mình!

“A?, Cố tổng đang trách tôi làm khó tiểu bối, không phù hợp với thân phận của mình sao?”

Giọng nói mỉa mai của bà Lục vang lên trong không gian vắng lặng, vòng quanh trong không khí. Kha Nguyệt có thể thấy bà Lục đối với Cố Minh Triệt đánh giá rất kĩ lưỡng, giữa hai hàng lông mày có vẻ xa cách”