Cố Minh Triệt đột nhiên cắt ngang lời giải thích Tử Nhiễm, bên trong giọng nói thâm trầm chất chứa nhiều chua xót và tự mỉa mai chính mình, nhưng cuối cùng cũng không thể che đậy nổi cảm xúc đau lòng.
Kha Nguyệt hít sâu một cái, gặp lại hai người này, cô đột nhiên thầm nghĩ chuyện trên đời này rất nhiều, tất cả xảy ra chỉ là mây trôi. Đã yêu, đã đau, đã hận, bây giờ đã quên được, kết thúc một mối tình có thể rất đau cũng có thể rất nhẹ nhàng.
Cố Minh Triệt dù có hận Tử Nhiễm cũng vì yêu mà ra, chính vì thế cũng không thể hận cả đời, cuối cùng cũng sẽ bị sự ích kỷ, cố chấp trong lòng đánh tan.
Tử Nhiễm ở trong mắt người khác thì ác độc,
nhưng ở trong mắt Cố Minh Triệt, trong suy nghĩ của anh ta thì Tử Nhiễm lại dịu dàng xinh đẹp. Cố Minh Triệt vì yêu mà luôn quan tâm Tử Nhiễm, chính vì thế một người Cơ trí như Cố Minh Triệt đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi bị mờ mắt.
Trước lời nói đầy đau đớn của Cố Minh Triệt, Tử Nhiễm liền lau đi nước mắt, phản bác nói: “Ba năm, anh cũng đâu có chờ em? Anh đã nói muốn cùng em đi đến già, nhưng em vừa đi anh liền quen Kha Nguyệt, một ngàn ngày, anh dám nói hai người trong sạch sao?”.
Những lời nói với ý nghĩa chỉ trích của Tử Nhiễm khiến cho biểu hiện lạnh lùng của Cố Minh Triệt ngưng đọng, môi mỏng mím lại, lựa chọn im lặng nhưng cũng khiến cho vẻ mặt lo lắng của Tử Nhiễm được thả lỏng, khéo léo nắm lấy ống tay áo Cố Minh Triệt, như con chim nhỏ ngoan ngoãn nép vào người:
“Vào lúc anh khó khăn nhất em không nên rời bỏ anh, nhưng anh cũng không nên vì em ra đi mà phản bội tình yêu của chúng ta, Triệt, chúng ta hòa nhau được không?”
Tử Nhiễm ăn nói khép nép lấy lòng Cố Minh Triệt thật khác mọi ngày, đổi lấy Cố Minh Triết giữ lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Nhiễm, không hề lưu luyến đây Tử Nhiễm ra, xoay người bỏ đi, trong không khí là giọng nói lãnh đạm tưởng chừng vô tình:
“Em chưa bao giờ thật sự hiểu anh!”. “Sao lại đứng ở đây, không lạnh sao?”
Sau lưng là giọng nói trách cứ nhưng đầy quan tâm cất lên, Kha Nguyệt không quay đầu lại, im lặng để cho
người đàn ông đằng sau ôm lấy cô vào lòng, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cô.
“Vươn tay ra nào.”.
Kha Nguyệt nghe lời giơ đầu ngón tay ra, bên tai lướt qua hơi thở ấm áp của Lục Niên, mùi bạc hà quanh quẩn xung quanh, một ngón tay thon dài nâng bàn tay lên, trên ngón tay là chiếc nhẫn cưới. .
Kha Nguyệt hài lòng nhìn bàn tay, gương mặt nhỏ nhắn Nguyệt ôm vẻ hạnh phúc, Lục Niên nhẹ nhàng ôm cô, trên gương mặt là nụ cười cưng chìu, hai người chính là sự kết hợp hoàn mỹ, ở trong mắt người ngoài lúc nào cũng tỏa sáng.
“Đi thôi!”.
Kha Nguyệt vui vẻ để Lục Niên dẫn đi, bật cười khanh khác lúc quẹo qua khúc cua, vừa nhấc chân liền nhìn thấy cách đó không xe bóng Cố Minh Triệt sừng sững đứng bất động. Gương mặt hờ hững lạnh lùng nhưng cũng rất tuấn tú như trước, lúc Kha Nguyệt đảo mắt sang liền thấy trong mắt Cố Minh Triệt lóe lên gì đó rồi biến mất.
Kha Nguyệt mím môi, nụ cười tắt ngắm chỉ còn lại vẻ lãnh đạm, cô không cho là Cố Minh Triệt ghen, có lẽ là bị cô nhìn thấy họ cãi vã nên giận chăng?
Ánh mắt đảo ra xa, bóng Tử Nhiễm đang đuổi theo Cố Minh Triệt, trên gương mặt nhỏ phủ đầy nước mắt, vừa nhìn thấy Kha Nguyệt và Lục Niên, Tử Nhiễm vừa kinh ngạc vừa oán hận.
Tử Nhiễm như người bảo vệ cà vạt, cơ thể nhỏ bé chắn trước mắt Cố Minh Triệt, Kha Nguyệt chế giễu
nhếch môi, chẳng thèm nhìn lâu, kéo Lục Niên đi về xe thể thao.
“Em muốn đi đầu ăn cơm.”
Vẻ mặt Lục Niên hờ hững, đối với tình huống trong bãi đỗ xe vừa nãy anh im lặng không nhắc tới, cũng không hề có biểu hiện gì không vui hoặc suy nghĩ về nó, điều này khiến Kha Nguyệt vừa vui vừa khó chịu.
Vợ mình gặp bạn trai cũ làm chồng cũng không có chút biểu hiện gì cả, ngay cả nhíu mày cũng không, chỉ có thể nói người đàn ông này thật sự tin vợ mình, hoặc anh không hề quan tâm tới vợ mình.
Có hi vọng Lục Niên đối với cô tin tưởng tuyệt đối không muốn Lục Niên không quan tâm cô.
“Em đang suy nghĩ lung tung gì vậy?”
Lục Niên thở dài nói, Kha Nguyệt như bị người khác nhìn thấu, ánh mắt ngại ngùng nhìn ra ngoài xem, hạ giọng nói dối: “Em không suy nghĩ gì cả, do anh suy nghĩ quá nhiều thôi.”
Tiếng cười khẽ từ môi Lục Niên tràn ra, Kha Nguyệt xấu hổ quay đầu thấy hai mắt Lục Niên chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm bao phủ sự dịu dàng, ánh mắt nhìn thấy hết phiền não trên mặt cô.
“Không phải anh không để tâm chỉ là anh tin tưởng em từng nói, nếu đã lấy anh, em sẽ không phản bội anh. Kha Nguyệt lời chúng ta đã nói, tuyệt đối không được gạt bỏ dễ dàng”
“Lục Niên.”
Vì lời nói của Lục Niên, hai mắt Kha Nguyệt lóe lên ánh sáng, đôi môi ướt át tạo thành độ cong, trong giọng
nói không có gì ngoài sự tin tưởng và cảm ơn.
“Lục Niên, tối nay về nhà ăn cơm được không?”
Lục Niên yêu thương liếc mắt nhìn cô, trên gương mặt tuấn tú là sự dung túng trước yêu .
Trên gương mặt tuấn tú là sự dung túng trước yêu cầu của cô, tay lái đảo nhanh, đối chiếu xe. .
Bên trong quân khu xung quanh vẫn hết sức im lặng, xe đi vào gara Lục gia, Kha Nguyệt vội vàng bước xuống xe, như một đứa trẻ cười mỉm kéo Lục Niên đi về phía căn biệt thự đang sáng đèn.
“Lục Niên, anh đi nhanh lên, em đói lắm rồi.”
Hai người một trước một sau, Kha Nguyệt khoan khoái chạy chậm, Lục Niên mặc cho cô lôi kéo cũng bước sát theo bước chân không hề rối loạn, bình thản từ tốn.
Giữa họ không biết từ khi nào đã sớm ăn ý như thế, vừa tự nhiên lại chân thật chẳng qua họ không hề nhận ra.
Bên trong căn biệt thự ấm áp lại bao phủ sự tĩnh lặng đến lạnh lẽo, lúc Kha Nguyệt vui vẻ kéo Lục Niên vào nhà thì thấy bà Lục ngồi trên ghế sô pha, đang tính gọi một tiếng “Mẹ”, ánh mắt lại bị bóng áo xanh thu hút.
Bên trong phòng khách hai người cũng thấy động tĩnh, bà Lục và người áo xanh liếc nhìn ra cửa, trên gương mặt lãnh đạm của bà Lục nở nụ cười vui vẻ, nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên nói: “Áo cưới và trang sức thử thế nào?
Kha Nguyệt dịu dàng cười, gật đầu đáp: “Dạ, rất thích.”