Lời nói của Lục Niên đầy thuyết phục, khiến cho biểu hiện cười nhạt của Tần Nhi Ngọc trở nên méo mó, nụ cười mất đi, ánh mắt gợi sóng nhìn sang Kha Nguyệt đang im lặng ăn cơm, sau đó nghênh đón đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Niên .
“Sở thích nhiều năm như vậy làm sao nói bỏ là bỏ được, có lẽ chỉ là tạm thời có hứng thú với cái mới, nhưng lâu ngày sau khi đã lắp đầu, quay đầu lại mới nhận ra thứ ban đầu vẫn là tốt nhất.”
Kha Nguyệt giương mắt lên có thể thấy sự tự tin và khiêu khích từ mắt Tần Nhi Ngọc, lời nói ám chỉ không hề e dè, trên bàn cơm không ai nói ra nhưng không ai không biết
“Tốt nhất chưa chắc là thích hợp nhất, chỉ có thể trải qua vô số tìm kiếm mới nhận rõ bản thân muốn gì, chứ không phải mù mờ tự cho là đúng ngay từ đầu”.
Khóe miệng Lục Niên nở nụ cười ưu nhã, nhưng Kha Nguyệt lại cảm thấy sự lạnh lẽo đang dâng lên sau lưng. Giữa Tần Nhi Ngọc và Lục Niên đang diễn ra cuộc
chiến tranh lạnh, đầy mùi thuốc súng, còn cô không thể xen vào.
Mắt thấy không khí càng lúc càng căng, bà Lục chen vào nói giữa cuộc đối thoại đầy ẩn ý của hai người, giải vây cho cục diện bế tắc.
“Tần thiếu Tướng, nghe nói Tần tư lệnh muốn quay lại thành phố A, không biết có thật vậy không?”
Tần Nhi Ngọc nghe bà Lục hỏi, trên mặt khiêm tốn cười nhạt:“Dạ phải, mặc dù cha bị điều sang làm ở quân khu Bắc Kinh nhưng mà đối với đồng chí ở quân khu thành phố A nhớ mãi không quên, cho nên muốn quay về đây thăm mọi người.”
“A Niên, cha em cố ý nhắc em đến lúc đó anh phải tới nói chuyện với ông, dẫn ông đi tham quan quân khu.”
Tần Nhi Ngọc nói mấy câu cuối cùng vẫn không rời Lục Niên , tựa hồ muốn nhắc chuyện cũ với Lục Niên , nhưng mỗi lần đều bị Lục Niên giương cao tường bác bỏ, thế nhưng lại luôn tự tin không chịu từ bỏ.
“Đó là dĩ nhiên, làm thị trường, công việc nghênh đón là điều phải làm”.
Lời nói Lục Niên từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự khách sáo, không hề có bất kì tình cảm cá nhân, dường nhưng chỉ là quan hệ xã giao với Tần Nhi Ngọc.
“Anh ăn tôm đi”
Kha Nguyệt chưa từng thấy mình là một người phụ nữ độ lượng, đối mặt với tình địch cô luôn thiếu kiên nhẫn, cho nên mới bóc vỏ tôm bỏ vào chén Lục Niên .
Trên gương mặt nhỏ nở nụ cười dịu dàng, ánh mặt đẹp cúi xuống đầy vẹn thẹn thùng quyến rũ, Lục Niên
mặt không đổi gắp lấy đồ ăn cô đưa qua, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào đắc thắng.
Đôi mắt đẹp khẽ liếc, quả nhiên thấy gương mặt Tần Nhi Ngọc cứng đơ, bàn tay để trên bàn nắm thành quyền, nhưng không hề trở mặt tức giận hay bày tỏ sự bất mãn.
Tần Nhi Ngọc là người lí trí, cho dù trong chuyện tình cảm lúc nào cũng phải giữ vững trận địa của mình, tuyệt đối sẽ không vì nhất thời đắc chí, để mặc bản thân làm theo cảm xúc.
Điểm này, Kha Nguyệt có thể mơ hồ nhìn ràng giữa cô ta và Lục Niên có gì đó, người thông minh như Lục Niên và người bình tĩnh như Tần Nhi Ngọc rốt cuộc trong quá khứ có chuyện gì? Nếu Lục Niên thật sự là người cô ta yêu, bây giờ nhìn bên cạnh người yêu mình có vợ, trong lòng sao lại không nổi giông bão?