Âm thanh thở dốc của cô mang theo tia run rẩy, khiến người khác đau lòng, cánh môi Lục Niên rời khỏi gò má của cô. Nhìn thấy Kha Nguyệt như vậy, anh liền ôm lấy cô, trong bóng tối cô không thể thấy vẻ mặt anh, nhưng giọng nói khàn khàn lại đầy tức giận
“Để anh chứng minh cho em xem, đây không phải là điều anh muốn.”
Sau lưng liền đụng phải chiếc nệm mềm mại, Kha Nguyệt lật người, không hề dự liệu trước mọi việc, CƠ thể nhỏ chôn sâu trong lòng anh trở nên cứng ngắc, hai mắt khô khốc trong bóng tối tìm ánh mắt Lục Niên, biết rõ là không thể thấy nhưng vẫn muốn xác nhận gì đó.
“Lục Niên, nếu như chỉ bởi vì trách nhiệm... em.. không cần anh chịu trách nhiệm”.
Tình yêu và trách nhiệm, Lục Niên chọn cái nào? Nhưng dù anh chọn gì, cô cũng chạy trốn
Nếu nói Cố Minh Triệt dùng tay bóp chết tình yêu cô thì dịu dàng như Lục Niên lại thật tàn nhẫn, tựa như một dòng nước ấm từ từ nóng lên, khiến cho cô chết đi mà không biết.
Tần Nhi Ngọc, nếu như Lục Niên cũng yêu cô ta, vậy cô có nên từ bỏ thành toàn cho họ, tốt hơn là cứ dây dưa thế này, tạo nên bị kịch ba người.
Anh không cho cô một đáp án minh bạch, cơ thể cao to hạ xuống, cánh môi lại lần nữa dán chặt lên đôi môi sưng đỏ của cô, không hề thương hoa tiếc ngọc chỉ điên cuồng chiếm đoạt.
Lục Niên anh đang che giấu điều gì.
Hai mắt Kha Nguyệt cay xè, muốn đưa tay cản Lục Niên lại, lời nói của anh lại như bùa chú vang lên bên tai, những lời nãy làm cho cô không còn chút sức phản kháng.
“Anh là chồng của em”
Chồng... rất hợp pháp, nhưng cũng là lý do tàn nhẫn nhất, họ là vợ chồng, nên cô có nghĩa vụ thỏa mãn yêu cầu của anh, không phải sao?
Bàn tay to mang theo hơi lạnh kéo khóa thắt lưng, tiến vào trong quần áo, chạm vào làn da thịt trắng nõn tạo nên từng đợt run rẩy, cũng là run rẩy nhưng cơ thể mảnh mai không hề trở nên mềm nhũn mà tựa như sắp đối mặt với cực hình.
Quần áo bị đẩy xuống thắt lưng, làn da trắng như tuyết tiếp xúc với không khí lạnh liền run lên, Kha Nguyệt nắm chặt chiếc ra giường, cánh môi đỏ tươi bị cắn mà trắng bệch, hai mắt mở to, không hề bị tình dục làm cho mơ màng, chỉ chăm chăm nhìn lên không trung, ánh mắt nhìn xung quanh tối đen trống rỗng.
Trước ngực truyền đến cảm giác tê dại như một viên thuốc kích thích muốn hút lấy chút lí trí của cô.Anh dịu dàng vuốt ve, hôn vào chiếc cổ hương của cô, không ngừng kéo dài xuống, khi anh hôn tới nơi đẫy đà của cô, cô không thể ngăn lại khẽ rên lên, cũng không chịu khuất phục dưới thân anh.
“Lục Niên, hôn nhân giữa chúng ta không cần dùng điều này để duy trì, nếu như... nếu như anh không thể yêu em, chúng ta có thể ly hôn, anh có thể về bên cạnh cô ấy, còn em, không quan trọng...”
CỐ làm ra vẻ vô tình, nhẹ nhõm khi nói ra quyết định của mình, nhưng trong mắt lại trở nên ướt đẫm ngưng tụ thành nước, bi ai rơi xuống chiếc chăn đơn.
“Chẳng lẽ em không thể đấu tranh sao?”
Anh rời khỏi ngực cô, cơ thể hơi chống lên, trong bóng tối mang theo cơn giận phản bác lại khiến cô không biết làm sao: Thất bại trong tình yêu một lần thì không xứng đáng có được hạnh phúc sao?”
Những lời này là nói với cô hay anh tự thuyết phục bản thân mình, cô đã không còn đủ lý trí để phán xét. Khi anh cởi đi vật trói buộc trên người cô thì cô kinh hoàng tạo nên khoảng cách giữa anh và cô, vội vàng nói:“Lục Niên, em không muốn trở thành vật cản hạnh phúc của anh, a!”.
Cô không thể ngờ bản thân cô chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, Lục Niên đã muốn cô. Thân dưới truyền đến cảm giác đau khiến cô mở to miệng thở dốc, cố ý giảm bớt sự đau đớn khi anh ra vào, nhưng anh chưa kịp cho có cơ hội thích ứng liền chậm rãi xâm nhập, cô nhíu mày, chịu không nổi bấu lấy cánh tay anh.
“Lục Niên...”
Chiếc đèn ngủ chợt sáng lên, Kha Nguyệt nheo nheo mắt không thích được, nước mắt ở trên mặt dần dần khô lại, da thịt căng ra khó chịu, còn Lục Niên lại hoàn mỹ như một vị thần, dưới ánh đèn sáng rực, hai mắt nhìn xuống cô đang yếu ớt kháng cự lại anh.