Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 210: Phẫu thuật rất thuận lợi





“Có phải cô muốn Lục gia chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn mới hài lòng? Cô nghĩ rằng tôi và cô không biết, nắm đó nếu không vì cô, Phong Tư sẽ không gặp chuyện...”

“Ngải Tinh, con đang nói bậy bạ gì vậy?”

Tiếng hô to vang vọng bên trong hành lang, Kha Nguyệt có thể cảm thấy một luồng gió thổi qua người, bên cạnh bà Lục xuất hiện Lục Trạch Khải, gương mặt

già nua nhuộm vẻ lo lắng.

Bàn tay to vỗ đầu vai bà Lục trấn an bà, đôi mắt thâm sâu bị thương vẫn còn minh mẫn, ông khẽ thở dài, nhìn Tần Nhi Ngọc nói:“Tần thiếu tướng về nhà nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng tôi là được.”

Lục Trạch Khải ra lệnh đuổi khách khiến vẻ mặt Tần Nhi Ngọc cứng đờ, cô ta liền lúng túng, Lục Trạch Khải dù không biểu hiện rõ ràng như bà Lục những sắc mặt cũng không tốt, đối với Tần Nhi Ngọc vẫn còn tôn trọng phần nào có lẽ do thân phận của cha cô ta.

Kha Nguyệt đi lên, đỡ lấy thân người lảo đảo của bà Lục, an ủi: “Mẹ, mẹ vào kề bên phòng bệnh nghỉ ngơi một lát, nơi này có con lo là được.”

Thấy sắc mặt nhợt nhạt của Kha Nguyệt vẫn đang cố an ủi bà, vẻ mặt bà Lục có chút vui mừng, vuốt nhẹ bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Kha Nguyệt, đau lòng oán trách.

“Sao lại không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình thế này,A Niên vẫn còn ở bên trong phòng cấp cứu nếu con cũng xảy ra chuyện thì người mẹ này biết làm sao?”

Sự quan tâm của bà Lục không phải chỉ để cho Tần Nhi Ngọc nhìn, Kha Nguyệt hiểu rõ con người bà Lục, nếu bà đã đón nhận cô, thì sẽ toàn lực che chở cô, khóe miệng Kha Nguyệt giãn ra, lắc đầu không có gì nói:

"Con không sao đâu mẹ, mẹ cứ thế làm sao chịu đựng được, mau vào ngủ một lát đi, A Niên ra con sẽ báo với mẹ."

Đôi mắt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải khi nhìn thấy dáng vẻ hiền thục dịu dàng của Kha Nguyệt thì liền hài lòng gật đầu, nói với bà Lục: “Ngải Tình, nghe lời



Tiểu Nguyệt nói vào nghỉ ngơi đi con!”

Cửa phòng giải phẫu mở ra, một luồng sức mạnh và vào nhau, Kha Nguyệt quay đầu lại chỉ thấy Lục Niên nằm trên giường bệnh được các y bác sĩ đẩy ra.

Nhóm người xung quanh tựa như thủy triều ùa lên bỏ lại cô, cô chỉ đứng ở xa nhìn Lục Niên, nhìn từng người quân nhân cao lớn hỏi tình hình của bác sĩ mổ chính, ngón tay mảnh khảnh bám chặt thành ghế ngồi.

“Phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ là vết thương của bệnh nhân nằm gần bên trái tim, cho nên phải ở phòng đặc biệt để quan sát mấy ngày”

Kha Nguyệt suy yếu, gương mặt trắng bệch, sau đó bình thản cười nhẹ, hai tay hơi run rẩy, trên người rét lạnh, nghe thấy Lục Niên bình an vô sự mới dần dần tản đi.