Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 215: “Em đi gọi bác sĩ”.





Kha Nguyệt giữ lấy tay Lục Niên, không chịu buông ta, hai mắt sưng đỏ lơ đãng nhìn xuống sàn nhà, Bà Lục thở dài đứng dậy:“Đứa nhỏ này”.

Cuối cùng cũng không miễn cưỡng Kha Nguyệt, bà Lục chỉ nhìn hai người đầy ẩn ý, đối với Kha Nguyệt có vẻ hài lòng, đối với Lục Niên thì lại làm bà lo lắng, sau đó bà nhẹ nhàng khép cửa rời khỏi.

Kha Nguyệt thẫn thờ nhìn gương mặt gầy hẳn đi của Lục Niên, bàn tay càng thêm siết chặt giống như đang SỢ gì đó, chỉ biết nắm chặt lấy anh, chỉ có như thế mới khiến cô có cảm giác cô vẫn bên anh.

Nắng ấm chiếu vào chiếc giường đơn màu trắng phản chiếu những luồng sáng vàng chói lọi, gương mặt của Lục Niên dưới ánh nắng trở nên thật trong suốt và bình yên. Kha Nguyệt để ý dưới ngực anh có vết máu, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh anh máu chảy đầm địa năm trên đất, hít sâu một hơi, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh lấy khăn mặt.

Cô dùng chiếc khăn ấm áp cẩn thận lau nhẹ gương mặt Lục Niên, Kha Nguyệt vẫn dõi theo dáng vẻ say ngủ của anh. Lúc này, cô không phải không quan tâm đến lời hai người kia nói, nhưng mà cô nên giận dữ sao?

Hai mắt Kha Nguyệt sáng rực ngưng đọng nhìn Lục Niên, tuy vậy cô không hề phát hiện đôi mắt đang khép

chặt cố gắng mở ra, lông mi như cánh ve khẽ run, bàn tay giữ ở trong tay cô cũng bắt đầu có ý thức, chạm nhẹ vào bàn tay lạnh như băng của cô.

Dưới ánh mặt trời, dáng người mỏng manh của cô trở nên thật cô độc, đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời nay lại trống rỗng cô đơn, rõ ràng là đang nhìn anh, nhưng đôi mắt lại nhìn xuyên qua anh, rơi vào một thế giới không têm, khiến cho anh phải lo lắng suy nghĩ.

Cảm giác trên gò má khiến Kha Nguyệt bừng tỉnh, trên giường bệnh, Lục Niên khẽ nâng nhẹ môi, đôi mắt đen sâu thẳm như biển cả nhìn cô, dịu dàng đầy yêu thương, cánh tay hơi khó khăn nhấc lên, bàn tay khô ráo vuốt ve gương mặt cô.

Kha Nguyệt nhìn anh cười yếu ớt, giữa hai hàng lông mày là sự bất lực. Cô xót xa cố nén không để nước mắt rơi xuống, buông tay Lục Niên ra, vội vàng bật dậy:

“Em đi gọi bác sĩ”.

Bàn tay nhỏ đột nhiên bị giữ lại, Kha Nguyệt khẽ khựng lại, Lục Niên nắm chặt tay cô không hề có ý định buông ra, trong không khí là giọng nói yếu ớt của anh:

“Đừng đi.”

Giọng nói khàn khàn bất an, giống như lo lắng cô Xoay người đi rồi sẽ không quay đầu lại, Kha Nguyệt cụp mắt xuống nhưng không thể che hết đôi mắt đen, cô cũng không quay lại chỉ nhạt nhẽo nói:

“Anh nghỉ ngơi đi, em đi gọi bác sĩ”.

Cô dùng sức muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh, chợt nghe tiếng rên đau, trái tim thắt lại vội vàng xoay người, không hề nhìn thấy anh nhíu mày đau đớn, đập

vào mắt là nụ cười ấm áp, đôi mắt đen cong lên mạng theo tia đắc ý.

Kha Nguyệt vừa lo lắng vừa giận, khi anh thấy trong hốc mắt cô một hàng nước mắt đang dâng lên, thì cô đã dùng một tay khác đẩy mạnh bàn tay to của anh, nhưng khi cô thấy vết thương nơi ngực rỉ máu thì liền sợ hãi quên cả phản kháng.

“Có đau không.. em.. em sẽ đi gọi bác sĩ ngay”

Kha Nguyệt nhìn thấy vết máu ở bên trái ngực ngày càng lan ra, nỗi thấp thỏm lo âu xóa đi mọi tức giận bất mãn trong lòng, nước mắt đong đầy, phủ trên mặt, rơi xuống băng gạc vết thương của anh, máu và nước hoa vào nhau.
— QUẢNG CÁO —