Giọng nói trầm thấp, mang theo niềm vui phát ra từ đáy lòng, bàn để bên eo cô siết chặt, không để cô có bất cứ cơ hội nào bỏ đi.
“Cũng vì cô gái đó, lần đầu tiên anh phá lệ, dùng quyền lực trong tay làm chuyện từ, đồng ý đóng mộc, nhưng cô gái đến rồi đi không hề nhìn lấy anh dù chỉ một lần, bởi vì ở trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy đã có hình bóng của một người đàn ông khác...”.
Kha Nguyệt sững sờ quên cả cử động, nước mắt đọng lại nhưng không rớt xuống, đôi mắt kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn, anh chỉ lau nhẹ đi nước mắt của cô, tiếp tục nói:
“Lần kế tiếp anh nhìn thấy bóng người quen thuộc đó là khi cô ấy đang thất thần đi trên vỉa hè, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng khiến anh kích động và phải song sắt trên đường, nhưng cô ấy không quay đầu lại nhìn mà từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh”.
“Hai năm sau khi anh nhớ đến cô gái đó, cô ấy lại một lần nữa xuất hiện. Dưới ánh đèn đường Hồ Nam, cô ấy kinh ngạc nhìn anh, lúc đó anh mới nhận ra suốt hai năm qua hình bóng anh giữ trong tim không phải là Tư Tình, người khiến anh nhớ mãi không quên là hình bóng cô gái ngốc ngồi trong đêm”
Lời của Lục Niên nói như chiếc máy chiếu phim đang chạy, từng hình ảnh hiện lên trong đầu cô, kí ức chôn sâu trong cô liền bừng tỉnh, những quá khứ không muốn nhớ lại nay vì Lục Niên mà nó lại mang một ý nghĩa khác.
“Khi anh thấy cô ấy tuyệt vọng đứng trên cầu, không hề nghĩ ngợi, anh liền chạy tới kéo cô ấy xuống, nhưng cô ấy vẫn không để ý đến anh, chỉ vì người đàn ông đó vẫn nằm trong tim cô, dù anh ta có làm tổn thương cô ấy đến thế nào?
Kha Nguyệt không dám tin che miệng lại, hai mắt mở to, nhìn Lục Niên. Trong đôi mắt đen trong suốt của anh là tình cảm thắm thiết mang theo chút bất mãn. Nỗi kinh ngạc khiến cô rơi lệ, bàn tay lướt qua cánh tay anh, nóng bỏng để trên ngực.
“Trong mắt em, chỉ có người đàn ông đó, chưa từng có chỗ cho anh”.
Lục Niên đột nhiên ngồi dậy, cố gắng chịu đau, khiến cho cô lo lắng nâng người dậy muốn đỡ lấy anh, nhưng cằm bị nâng lên, anh hôn khẽ lên khóe môi cô, dưới ánh nắng mặt trời cô chỉ nhìn thấy tình yêu chân thành từ anh.
“Thật may, đến lần thứ năm, cô ấy cũng nhìn thấy anh"
Đêm đông đó, luồng ánh sáng ấm áp kia; trên đường chiếc xe chạy như bay; trước cửa Kha gia