Nhưng cũng khó trách, Lục Nghiêm Đình có vẻ ngoài như thế không có người theo cũng lạ, nghĩ vậy, Kha Nguyệt chợt nhớ đến cô gái mình gặp trong bệnh viện, xoay người sang Tô Noãn đang ngồi trên ghế, mắt sáng lên.
“Tô tiểu thư. Có phải chúng ta đã từng gặp nhau?”
Kha Nguyệt kéo váy cưới đi tới bên Tô Noãn ngồi xuống, cẩn thận quan sát Tô Noãn, dùng giọng điệu vui vẻ thoải mái dò hỏi.
Tô Noãn rõ ràng cũng nhận thấy ánh mắt chăm chú của Kha Nguyệt hoặc nhận ra suy nghĩ của cô, sống mũi thanh tú, cánh môi hồng phớt, ánh mắt di chuyển, nhìn Kha Nguyệt nói: “Lần đó ở hành lang bệnh viện”
Quả nhiên là cô ấy! Nhưng hai lần gặp rất khác biệt, khác biệt rất lớn, rất khó để nhận ra cô gái trong sáng
thuần khiết hôm nay với cô gái trang điểm đậm quyến rũ ngày hôm đó.
Kha Nguyệt quan sát Tô Noãn, từ trên xuống dưới, khóe mắt nhìn sang bàn tay của cô ấy đang để trên máy ảnh, nơi ngón áp út đeo chiếc nhẫn màu trắng, đeo ở đó chứng tỏ điều gì Kha Nguyệt hiểu rõ hơn ai khác.
“Tô tiểu thư đang quen với chú út sao?”
Tô Noãn đang lau chùi mặt mình bỗng khựng lại, gương mặt vẫn bình thản, ngón tay thon dài chuyển một cái, máy chụp hiền liền để sang hướng khác, bên tai Kha Nguyệt là giọng nói lạnh nhạt của Tô Noãn:“Không phải”
Tô Noãn trả lời thẳng như thế lại khiến Kha Nguyệt ngại ngùng, cô bối rối cười một cái, Tô Noãn trông không vó vẻ như đang nói dối, hơn nữa, trong ấn tượng của Kha Nguyệt, một cô gái cẩn trọng gọn gàng như thế cũng không cần thiết phải nói xạo để che dấu mối quan hệ giữa cô ấy và Lục Nghiệm Đình.
“Tô tiểu thư có muốn uống gì không, tôi đi lấy cho
CÔ”
Thấy không khí trầm xuống, Kha Nguyệt muốn đổi đề tài đứng dậy đi về phía tủ lạnh, trong lúc quay đầu lại hỏi ý Tô Noãn thì vô tình giày đạp lên váy cả người ngã về trước
"A"
Không đau như Kha Nguyệt tưởng, vòng eo mảnh khảnh bị ai đó giữ lấy, Kha Nguyệt cảm giác có ai đó đang đỡ lấy mình, cô cũng biết đối phương đang cố hết sức.
“Cảm ơn”
Kha Nguyệt nương theo sức của Tô Noãn, cẩn thận đứng vững lên, nghiêng đầu nói cảm ơn với Tô Noãn, trong lúc vô tình cô lại nhìn xuống nơi cổ tay trắng nõn của Tô Noãn, ở đó không chỉ có một vết dao rất rõ mà còn rất nhiều thậm chí rất sâu. Nhịp tim Kha Nguyệt hơi khựng lại, nhìn chằm chằm Tô Noãn, cô ấy chỉ khẽ mỉm cười, rồi ngồi lại xuống ghế Sopha.
“Chồng cô rất yêu cô”.
Kha Nguyệt không nghĩ Tô Noãn lại đột nhiên nói như thế, khẽ khàng người, trên gương mặt nở nụ cười hạnh phúc.
“Cám ơn cô”. “Em chuẩn bị xong chưa?”
Giọng nói Lục Niên truyền từ cửa vào, Kha Nguyệt chưa kịp xoay người lại đã bị Lục Niên ôm vào lòng mang theo mùi hương bạc hà mát mẻ, nó giống như vật dành riêng cho cô. Kha Nguyệt tự hào cong môi, nhìn Lục Niên nói:“Đã xong rồi, khách khứa tới chưa anh?”.
“Tới rồi, nửa giờ nữa hôn lễ sẽ bắt đầu, Chú Út bảo chúng ta xuống trước”.
Lục Niên dời mắt sang Tô Noãn, lịch sự hỏi ý cô ấy: “Tô tiểu thư muốn cùng chúng tôi xuống luôn hay để lát nữa chú Út lên đưa cô xuống”.
Cánh môi Tô Noãn khẽ cong nhẹ, nhìn cặp bích nhân đang ôm nhau, sau đó lại nhìn máy chụp ảnh: “Mọi người xuống trước đi, lát nữa Lục Nghiêm Đình sẽ lên tìm tôi”
Kha Nguyệt cảm thấy như vậy rất bất nhã với khác,
nhưng Lục Niên lại cười nhạt nói với Tô Noãn vài câu rồi dẫn Kha Nguyệt ra khỏi phòng.
“Làm vậy có được không? Người ta dù sao cũng là khách”.