Khi Tống Giai Đông công khai khiêu khích, bàn tay Lục Niên giữ lấy tay cô không ngừng tăng sức, gương mặt anh tuấn nho nhã bị vẻ tức giận và cảnh giác thay thế, người thông minh như Lục Niên cũng biết điều tối kị là nóng nảy, cô cũng không thể tưởng tượng ra Lục Niên giận dữ như thế nào?
“Tống Giai Đông...”
Kha Nguyệt không biết Lục Niên tính nói gì tiếp đó, một là sẽ cùng Tống Giai Đông đánh Thái cực quyền hoặc hai là trực tiếp trở mặt, phá hủy hôn lễ. Nhưng đây là điều cô không muốn nhất, Tống Giai Đông, anh ta không thể phá hủy khoảnh khắc đánh nhớ nhất trong cuộc đời cô!
Cả khán phòng náo nhiệt tất cả mọi người đều không ngờ tới, bóng cô dâu nhỏ nhắn mềm mại e ấp từ đằng sau lưng chú rể bước ra, cô kiêu ngạo liếc xéo Tống Giai Đông đang đứng phía dưới, gương mặt xinh đẹp Tiểu Nguyệt ốm giận:“Tống trungkhoe khoang năng lực của bản thân cũng nên lựa chỗ mà tới. Nơi này là lễ cưới của tôi và Lục Niên, không phải nơi bán vé, bất cứ ai cũng thể ra vào như đoàn xiếc”.
Kha Nguyệt cố kiềm chế sự căng thẳng khi đối diện thắng với Tống Giai Đông. Cằm nâng lên, kiêu ngạo, ánh mắt đảo quanh không hề che dấu ý châm biếm. Nhưng
chỉ có cô biết, lòng bàn tay cô nắm lấy tay Lục Niên đang ướt đẫm mồ hôi.
“Ba ba"
Tướng vỗ tay không biết từ đâu vang lên, cả bữa tiệc đang yên tĩnh liền trở nên xôn xao, khách khứa cũng bắt đầu cười nói, chỉ có không khí giằng co nơi sân khấu và phía dưới khán đài bị đông cứng lại, tưởng chừng như ngăn cách hoàn toàn với bữa tiệc bên ngoài.
Kha Nguyệt không để ý tiếng vỗ tay lúc này là của ai, nhưng tiếng vỗ tay đó đã hóa giải sự yên tĩnh của bữa tiệc. Ánh mắt đảo quanh tìm kiếm không hề nhận thấy sự khác lạ, ngược lại cô nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của bà Lục và ánh mắt khen ngợi của bà Diệp.
Cô mỉa mai Tống Giai Đông như thế, vì sao không có ai đứng ra la mắng cô, là sợ ảnh hưởng đến thể diện Lục gia, hay cũng đã bị Tống Giai Đông chọc giận.
“Tống trung đi từ xa tới, cho dù tuổi trẻ có khỏe đến đầu cũng tránh không được đường xa mệt nhọc, xin lỗi A Niên và vợ không thể tiễn Tống trungxa được”
Lục Niên thừa dịp cô không chú ý, cánh tay dài đã vòng qua eo nhỏ của cô. Lúc này, anh mở lời tiễn khách, bàn tay giữ chặt lấy eo cô như đang bảo vệ vật Sở hữu của mình, không để người khác thèm muốn.
Kha Nguyệt bị ép đến không thở nổi, hơi quay đầu lại ngẩng lên nhìn Lục Niên. Chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Lục Niên bao phủ một lớp màn lạnh như băng, nhận thấy ánh mắt của cô, đôi mắt đen rời khỏi Tống Giai Đông, cúi xuống, liền lập tức nở nụ cười ôn hòa. Kha Nguyệt vẫn có thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng vẫn chưa hoàn
toàn biến mất, vẻ tức giận vì bị người khác xâm nhập lãnh thổ.
Lục Niên cưng chìu vuốt nhẹ sợi tóc mai vừa rơi xuống má cô, gương mặt mỉm cười nhẹ tiết lộ sự bất an, cho dù Lục Niên có cố gắng che dấu, Kha Nguyệt vẫn cảm nhận được. Cô không biết nên nói gì, chỉ biết nhìn anh, nói cho anh biết lòng tin của cô.
“Nếu đã tới mà lại không uống rượu mừng xem như cũng không nể mặt Lục Niên”.
Kha Nguyệt lúc này mới sực nhớ,Tống Giai Đông dường như không có ý định bỏ đi, nhìn xuống dưới chỉ thấy Tống Giai Đông cười vô hại dưới sự giám sát của Chương Nghi Minh và An Viễn Nam. Không quan tâm đến thái độ tiễn khách của Lục Niên, anh ta đi đến bên bàn kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, chào hỏi khách khứa xung quanh, không hề thấy xấu hổ vì hành vi phá hoại hôn lễ người ta lúc nãy.