Đa số quan khách đều trạc tuổi Lục Niên, ai cũng phóng khoáng, nhìn thấy chú rể và cô dâu đều đứng lên, lại còn kính rượu chú rể và cô dâu. Lục Niên vẫn giữ hình tượng thiếu gia cao quý, hữu cầu tất ứng, cười nhẹ lại một lần nữa hôn lên môi cô, hơi thở mang theo mùi Còn nóng hổi phả vào mặt cô khi anh hạ xuống môi cô. Kha Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy, Lục Niên tựa như bất diệc nhạc hồ?
bất diệc nhạc hồ: trích trong sách Luận ngữ:
Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viện phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
-> Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.
Khi đang đi kính rượu, một giọng đàn ông khinh thường thách thức vang lên, cắt ngang lời chúc mừng của các vị khách, Kha Nguyệt trong lòng căng thẳng, tự nhiên, biết đó là ai!
“Lục Niên, nếu anh không phải đồ hèn nhát, thì uống hết chai rượu này!”.
Vật nặng bị để lên bàn rất mạnh, âm thanh phát ra thu hút vô số ánh mắt của khách khứa. Kha Nguyệt siết chặt ly rượu, vừa ngoái đầu nhìn lại thì thấy Tống Giai Đông cười xấu xa ngồi tựa vào ghế, vẻ mặt tự mãn nụ cười khinh khỉnh.
Thức ăn trên bàn bị chuyển sang bàn khác, trên bàn tròn trở nên trống trải chỉ còn mỗi chai rượu chưa mở. Kha Nguyệt mơ hồ híp mắt, nhìn thấy chữ Vodka, còn Tống Giai Đông liên tục gõ ngón tay xuống bàn theo tiếc tấu khiêu khích nhìn Lục Niên, liếc mắt nhìn sang người Kha Nguyệt, bờ môi cong lên xấu xa, cách nói chuyện thật đáng bị ăn đánh!”.
“Lục Niên, anh có dám không?”
Các vị khách khứa ngồi chung bàn với Tống Giai Đông đều dời đi, chỉ còn anh ta ngồi một mình, nhàn hạ ngồi trước bàn với mớ chén bát ngổn ngang, khiêu chiến ranh giới nhẫn nại cuối cùng trong Lục Niên.
Bất kể Tống Giai Đông là cố ý gây khó khăn hay vô tình đùa giỡn, nhưng cầm một chai rượu mạnh tới gây chuyện như vậy, nếu như Lục Niên ngày mai còn muốn khỏe mạnh đứng trước mặt cô, rượu này tuyệt đối không thể uống.
Kha Nguyệt định bước ra thì bị Chương Nghi Minh kéo lại, chỉ thấy Chương Nghi Minh ra hiệu cô đừng vội ra mặt, An Viễn Nam cũng phụ họa theo:“Chị dâu đừng nóng. Nếu thật sự không ổn, không phải còn có hai chúng em sao?”
Hai người họ muốn uống thay Lục Niên? Nhưng một kẻ liều lĩnh như Tống Giai Đông sẽ dễ dàng để chuyện đó xảy ra sao?
Kha Nguyệt đoán quả nhiên không sai, Tống Giai Đông cười tà lấy từ trong két ra thêm một chai Vodka, cất giọng mỉa mai nói: “Đừng nghĩ đến chuyện để người khác uống thay, hôm nay Lục Niên anh kết hôn, nếu thật sự yêu cô dâu, thì liền uống hết nó để biểu đạt tâm ý”
Tống Giai Đông lấy lí do đó cắt đứt đường lui của Lục Niên, lấy tình cảm Lục Niên dành cho cô ra đặc cược, lại còn nói trước mặt mọi người quả thật thủ đoạn ti tiện.
Kha Nguyệt quan sát thấy nét mặt sa sầm của An Viễn Nam và Chương Nghi Minh, cũng hiểu lời nói của Tống Giai Đông là nhắm để hai người họ nghe, rốt cuộc là ân oán thế nào mà Tống Giai Đông bất chấp hậu quả thách thức Lục Niên?
Xung đột giữa đàn ông ngoại trừ tiền, danh lợi, nữ nhân..
Kha Nguyệt đột nhiên nhìn thẳng Tống Giai Đông đang cười mỉa mai, cả người mặc quân trang, không ngại cực khổ Từ Bắc Kinh chạy tới, lại còn quen biết Lục Niên. Quá nhiều sự trùng hợp khiến cô không thể không nhớ tới tên một người liên quan tới Tống Giai Đông.
“Chuyện đám trẻ để chúng nó giải quyết, chúng ta không cần tham gia vào”
Kha Nguyện nghe thấy giọng Lục Trạch Khải từ không xa, ánh mắt nghiêng sang, nhìn thấy bà Lục từ trên ghế đứng dậy, lại bị Lục Trạch Khải ngăn cản.
Sự kì vọng của Lục Trạch Khải vào Lục Niên khiến ông tin tưởng tuyệt đối Lục Niên sẽ ứng phó được Tống Giai Đông, dù làm thế sẽ gây ra không ít rắc rối.
“Tống Giai Đông, anh quậy đủ chưa?
Tiếng cô gái quát lớn vang lên nơi lối vào, là Tần Nhi Ngọc. Trong đầu Kha Nguyệt lúc nãy cũng lóe lên cái tên này, gương mặt tức giận của cô ta lại xuất hiện quả thật trùng hợp.
Tần Nhi Ngọc không mặc quân trang, chỉ mặc chiếc váy cao nhã ôm lấy dáng người cao gầy có vẻ hơi rộng. Cho dù ăn mặc dịu dàng cũng không thể che đi khí chất mạnh mẽ của cô ta.