Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại giữ lấy cánh tay đang tính nâng lên của Lục Niên. Trước sự kinh ngạc của anh, cô đoạt lấy chai rượu mạnh trong tay, xoay người, kiên cường đón nhận ánh mắt kinh ngạc đầy suy ngẫm của Tống Giai Đông.
“Lục Niên có yêu tôi hay không, tôi là người rõ hơn ai hết. Ngược lại, người làm vợ như tôi chưa từng dũng cảm nói mình yêu Lục Niên, nên hôm nay, tôi muốn nói cho anh ấy biết, tôi yêu anh ấy” .
Hai mắt Kha Nguyệt nóng đỏ, không chút dao động nhìn thẳng Tống Giai Đông. Trước ánh mắt coi thường và kinh ngạc của Tần Nhi Ngọc, Kha Nguyệt không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, đứng thẳng người, giơ chai rượu, ngửa đầu, không hề sợ hãi đem rượu đổ vào miệng.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cổ họng giống như muốn đem cổ họng cô đóng băng, dạ dày lại như nổi lửa lớn, từng đợt thiêu đốt. Kha Nguyệt có chút chậm lại nhưng không lui bước. Khi cô tiếp tục uống thì một bàn tay to giữ lấy cổ tay.
Hai mắt mơ màng, chậm rãi nhìn gương mặt anh tuấn phi phàm mất đi vẻ nho nhã ôn hòa thường ngày. Trong mông lung, cô dường như nhìn thấy được anh đang đau lòng và tự trách bản thân.
Chai rượu trong tay bị lấy đi khiến cô bất mãn muốn đoạt lại, cả cơ thể nhỏ nhắn mềm mại bị lực kéo mạnh ôm vào lòng, mùi hương bạc hà khiến chút ý thức rệu rã đang tan đi khẽ quay về.
“Em đối với anh thế nào anh biết rõ hơn bất cứ ai, không cần em chứng minh!”
Lục Niên càng dùng sức ôm cô, bên tai là giọng nói trách cứ của anh. Kha Nguyệt ngây thơ ngẩng đầu, dưới ánh đèn cô nhìn thấy giữa lông mày anh xuất hiện nếp uốn, ngón tay xoa nhẹ nơi đó.
“Không cần chứng minh, nhưng mà để một mình anh đối mặt với mưa bom lửa đạn, anh sẽ rất mệt!”
“Vì vậy để em bảo vệ anh một lần được không?”
Gương mặt anh trong mắt cô lúc rõ lúc mờ, Kha Nguyệt không rõ ràng đưa tay chạm vào được gương mặt ấm áp kia cô mới an tâm mỉm cười, nhìn anh mím môi lại, cô lại dỗi hờn muốn hôn anh, dùng nụ hôn xoa dịu cơn giận của anh và nỗi lo lắng anh dành cho cô.
“Nếu em say, Lục Niên, anh phải ở bên em”. Nụ cười rạng rỡ xuất hiện, Kha Nguyệt không giật
lấy chai rượu từ tay Lục Niên. Bởi vì cô biết Lục Niên sẽ không cho, vì vậy, cô cố gắng gượng, nhìn Tống Giai Đông đang xem kịch vui nói: “Mau mở rượu đi, nhanh lên một chút”.
Năm chaiVodka xếp thành hàng, chỉnh tề đặt trước mặt cô, Kha Nguyệt hít một hơi thật sâu, không để tâm đến đôi tay Lục Niên đang ngăn cản siết chặt cô, liền nghiêng người cầm chai Vodka
Chai Vodka lạnh vừa chạm vào môi đã bị đoạt lấy mạnh mẽ, trên lưng là lòng bàn tay khô ráo đang đỡ lấy, Lục Niên chỉ cần dùng sức ôm lấy cô đã khiến cô hít thở không thông.
Kha Nguyệt giật mình giương mắt, chỉ thấy chiếc cổ trắng của Lục Niên, cổ họng lên xuống, còn có tiếng chất lỏng chảy xuống rất nhỏ, mùi rượu đập thẳng vào thần kinh của cô khiến cho cô bất an giằng co thoát khỏi Lục Niên.
“Lục Niên, nếu như anh yêu em thì mau trả rượu lại cho em!”.
Cả đại sảnh đều an tĩnh, trên bàn bàn chai rượu nằm nghiêng ngã, cô dâu trong trang phục ưu nhã cầm lấy chai rượu còn lại trên bàn, ngửa đầu uống.
Chung quanh, khách khứa đều muốn coi náo nhiệt, cô thì không rãnh quan tâm, chỉ cần phía sau còn có bức tường thịt thì cô sẽ có dũng khí uống hết số rượu Tống Giai Đông mang tới.
Chất lỏng cay xè chảy xuống cổ họng giống như lửa thiệu cắn nuốt mọi cơ quan hô hấp của cô. Trước mắt, những màu sắc mơ hồ, cô uống Vodka, dạ dày khó chịu, rượu như muốn cuộn trào ra khỏi cổ họng, nhưng cô
không ngừng nghỉ đổ rượu vào miệng.
Bàn tay trên vai càng lúc càng siết chặt, cho dù chút ý thức cuối cùng đã bay mất nhưng cô vẫn cảm thấy được Lục Niên đau lòng trách cứ, trách cô không nên tỏ ra kiên cường. Nhưng trước những khiêu khích đó, cô không thể im lặng, chỉ biết làm một cô gái nhỏ núp sau lưng anh.