“Nếu vì em mà khiến anh bị cuốn vào scandal trên báo chí, gặp nhiều vấn đề phức tạp, Lục Niên anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi sao?”
Nụ cười trên gương mặt Lục Niên dần dần thu lại, bàn tay lật người nắm ngược lấy tay Kha Nguyệt.Vẻ mặt nghiêm túc nhìn gương mặt có vẻ hồi hộp của cô, nhìn thấu nỗi lo lắng trong mắt cô, anh nghiêng người ôm cô vào lòng, giọng nói kiên định khiến Kha Nguyệt cảm động:
“Ngay từ khi anh lựa chọn lên máy bay đi Los Angeles thì anh đã chuẩn bị đối diện với tất cả những rắc rối này, vì vậy Kha Nguyệt em tin anh đi, anh sẽ chứng minh cho em thấy anh đối với cuộc hôn nhân của chúng ta là hoàn toàn nghiêm túc!” .
Những ngày mùa thu, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, gương mặt lạnh lùng đầy vẻ cô đơn phơi bày đến không có chỗ trốn, ngẩn người đứng lặng dưới ánh mặt trời. Di động không ngừng reo lên, anh lại như quên mọi động tác, ánh mắt vẫn dõi theo Kha Nguyệt.
“Thiếu Tổng, tới lúc phải lên máy bay rồi”
Phía sau người trợ lý hồng hộc chạy theo Cố Minh Triệt, sắc mặt có chút gấp gáp, nhìn thấy Cố Minh Triệt đứng bất động trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội tắt điện thoại, không quên giục nói.
Có trời mới biết, khi anh ta làm xong thủ tục, quay đầu lại thì chẳng thấy Thiếu Tổng đầu. TRong lòng vừa lo vừa bất an, còn mấy phút nữa là mấy bay cất cánh, anh ta cũng không muốn thiếu tổng bỏ lỡ cuộc hội nghị thương mai quan trọng này, nên cuối cùng kẻ xui xẻo vẫn là anh ta/
Cố Minh Triệt nghe trợ lý gọi mình, ánh mắt lóe lên khôi phục sự lạnh lẽo, đôi mắt từ xa dời lại quay người đi về phía thang máy.
Trợ lý khó hiểu phóng mắt về phía Cố Minh Triệt nhìn, chỉ nhìn thấy khách du lịch đi qua lại không hề thấy có gì khác thường.Anh ta nhíu mày, xoay người đuổi theo Cố Minh Triệt, sau đó báo cáo công việc đã sắp xếp.
“Thiếu Tổng, tôi đã đặt sẵn khách sạn bên New York, cuộc họp diễn ra ở.”
Cố Minh Triệt chỉ nhẹ nhàng đáp, không hề nói nhiều lời, một mình chìm đắm trong thế giới của anh, làm cho anh trong lúc nhất thời không thấy có bóng người đang chạy tới.
“Thiếu tổng, cẩn thận!”
Hai người va chạm mạnh, điện thoại di động rơi xuống phát ra âm thanh giòn tan, dù trợ ý đã nhắc nhở nhưng người cũng ngã xuống đất.
“Thiếu tổng, anh không sao chứ?”
Cố Minh Triệt không để ý đến câu hỏi trợ lý, tay phải chạm nhẹ vào vai trái, mày nhăn lại tạo thành những nếp uốn, chứng thật anh bị đụng không nhẹ.
Môi nhếch nhẹ, sắc mặt lúc nãy không thay đổi gì mấy, anh cũng không chửi ầm lên cũng không đưa mắt nhìn cô gái đang té trên đất, chỉ cúi đầu nhặt di động lên đi theo trợ lý vào thang máy.
Cô gái bị va chạm từ từ đứng dậy khỏi nền đá cẩm thạch trơn bóng, dùng sức vỗ đầu mình cho tỉnh táo lại, tay chống lên mặt đất thì đụng vào vật gì đó rất lạnh leo.
Mái tóc dài rũ xuống, mày nhướng lên, cúi đầu, nhìn chiếc di động giống hết cái di động Cố Minh Triệt vừa nhặt lên, đôi môi anh đào cầm di động lên quan sát.
“May quá không bị vỡ, cảm ơn ông trời, amen”
Phủi bụi trên người, cô đem di động nhét sau vào túi, nghe tiếng gọi gương mặt đang mỉm cười bỗng hốt hoảng, quay đầu nhìn thấy bảo vệ đang từ xa đi lại, chân dùng sức bỏ chạy.