“Em đi tìm Đan Đan.”
"A."
Lúc Kha Nguyệt đóng cửa phòng lại, bên trong còn nghe tiếng cười sung sướng, bàn tay cô nâng lên xoa xoa gương mặt đang nóng như lửa thiêu, buồn bực chà chà chân, chạy nhanh vào căn phòng sát vách.
Đỏ mặt vì Lục Niên, cô không nghĩ đó là yêu, một người đàn ông ưu tú như thế bất cứ cô gái nào cũng sẽ đỏ mặt, mà Lục Niên lại là nhân tài kiệt xuất.
Trước đó với Cố Minh Triệt, cô đã máu chảy đầm địa, toàn thân thê thảm. Tình yêu của hai người khi đó nhắc nhở cô chẳng qua một người là chủ một người là đầy tớ, đối diện với Lục Niên, cô tăng thêm sự cẩn thận cũng vơi đi sự hy vọng.
Dù đối với Lục Niên bất công, nhưng cô sợ mình bị tổn thương, nên không dám đưa trái tim ra, lo lắng bản thân không thể chịu đựng kết cuộc như thế nữa.
VietWriter.vn
Chuyện sáng nay, cô cũng không nói đồng ý. Sau khi anh nói xong cô luôn thận trọng suy nghĩ, từ từ tiêu hóa từng chữ một sau đó đón nhận nó.
“Sáng nay mình qua phòng cậu sao không mở cửa?”
Trước sự chất vấn của Tô Đan Đan, nhìn cô nghiên cứu như muốn phát hiện ra gì đó, Kha Nguyệt chột dạ, ho khan nói lảng sang chuyện khác.
“Hôm nay có lịch trình gì?”
“Nguyệt Nguyệt, đừng nói dối mình, nói, trong phòng cậu dấu người đúng không?”
“Sao chứ.. làm gì có”- Hai gò má Kha Nguyệt đỏ lên, nói chuyện cà lăm. Cái khả năng nói dối của cô không được chuyên nghiệp, nhiều năm qua vẫn chẳng tiến bộ.
Tô Đan Đan không tin nhìn chằm chằm biểu hiện của Kha Nguyệt, giọng nói cao hơn:“Thật cậu không dấu đàn ông trong phòng đấy chứ?”
Nhìn thấy Tô Đan Đan hào hứng chạy vào phòng cô, Mẫn Nhu liền kéo Chân Ni lại từ phía sau, vội vàng giải thích: “Đan Đan, cậu đừng hiểu lầm, sáng nay mình đi ra ngoài nên khóa cửa, đàn ông ở đầu ra mà dấu?”.
Bị Kha Nguyệt dùng sức kéo lại, Tô Đan Đan hồ nghi quay đầu, ánh mắt sắc bén không hề bỏ sót chút biểu hiện nào của Kha Nguyệt.
“Thật sao?” “Còn thật hơn cả kim cương!” “Tạm thời tin cậu.”
Kha Nguyệt vừa buông lỏng cảnh giác, Tô Đan Đan liền tránh được, nhanh chân chạy ra ngoài, dù ở phía sau cô ngăn cản thế nào đều không thể thay đổi sự thật Tô Đan Đan mở cửa phòng cô.
“Đan Đan a, đừng làm...”
Lúc cửa phòng mở ra, một người đàn ông tuấn nhã phi phàm đứng dó, Kha Nguyệt muốn mở lời ngăn Tô Đan Đan lại nhưng tất cả đều nghẹn lại trong họng, cuối cùng chỉ đành nuốt nước miếng.
Vẻ mặt của Tô Đan Đan từ cười xấu xa đầy ác ý sang cứng ngắc run rẩy, kinh ngạc nhìn gương mặt Lục Niên.
Lục Niên ăn mặc đơn giản, tư thái ung dung đứng đó, không nói câu nào giống như vị quý tộc bàng quan mặc cho người khác chiêm ngưỡng.
Anh nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của Đan Đan, ánh mắt nhu hòa dừng lại trên gương mặt Kha Nguyệt: “Cô ấy là Tô Đan Đan sao?”
Anh làm sao biết là Đan Đan?
Lục Niên hiểu rõ cười, nghiêng người, ánh mắt liếc nhìn bàn sách:“Trên lịch hành trình có ghi người sắp xếp là Tô Đan Đan”