Kha Nguyệt tắm xong mặc đồ bước ra, nhìn thấy Lục Niên hai chân để trên giường, tay cầm điều khiển
tivi, nghe câu hỏi, ánh mắt liền chuyển từ tivi sang người cô.
Sắc mặt Lục Niên tốt lên không ít, thấy được vẻ đẹp mộc mạc của cô, liền lộ ra nụ cười ấm áp: “Lại đây”
Kha Nguyệt nghe lời bước tới, trên mặt vẫn hơi xấu hổ đỏ bừng.
“Ngồi xuống”
Lục Niên ra lệnh có vẻ hơi mất kiên nhẫn, dưới mái tóc ướt Kha Nguyệt len lén nhìn trộm anh, dáng vẻ ung dung bình thản không hề giả vờ, ánh mắt thản nhiên, hành động không hề khiến cô bất an. .
Tiếng máy sấy tóc vang lên, cô khó hiểu xoay người lại, chỉ thấy Lục Niên tay cầm máy sấy, đứng bên cạnh giường cúi đầu nhìn cô.
“Đừng động đậy, anh giúp em sấy tóc.”
Ánh mắt thanh nhuận mang theo sự yêu thương dịu dàng, khiến cho cô cảm thấy như bị mê hoặc, cứ như vậy nhìn cô khiến cô bối rối, cúi đầu không dám nhìn thắng anh.
Đầu ngón tay lành lạnh lơ đãng chạm vào da thịt nơi CỔ, mang theo cảm giác chai sạn khô ráo, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng đan qua mái tóc xoăn đen như mực, động tác nhẹ nhàng nghiêm túc.
Gió nóng thổi phất qua hai gò má cố, sự ấm áp đó khiến môi cô không tự chủ mà khẽ tạo độ cong.
Tắt máy sấy, Lục Niên rút dây cắm, xoay người thấy đôi mắt xinh đẹp của Kha Nguyệt vẫn không ngừng dõi theo anh.
-
“Lục Niên, có phải trước kia anh rất hay sấy tóc cho bạn gái?”
Cô chỉ trêu ghẹo hỏi, ánh mắt to tròn đầy vẻ bỡn CỰt, nhưng anh lại thấy được trong mắt cô che giấu vẻ mất tự nhiên.
Đem máy sấy cất vào ngăn kéo, Lục Niên nhìn Kha Nguyệt, ánh mắt dừng lại trên mái tóc xoăn của cô, khóe môi hơi nhếch lên, giữa buổi sáng an tỉnh giọng nói anh thật êm ái: “Em là người đầu tiên”.
Ánh nắng mặt trời sáng sớm ấm áp chiếu vào phòng, Kha Nguyệt bò lên giường, nằm đắp chăn xong mắt thấy Lục Niên vẫn đứng bên cửa sổ.
“Lục Niên, ngủ đi.”
Lời ra khỏi miệng, Kha Nguyệt mới nhận ra nó mờ ám đến mức nào, hai tay nắm chặt chăn, ngượng ngùng nhìn Lục Niên.
Lục Niên nghe vậy xoay người, vẻ cô đơn thanh nhã vẫn chưa kịp tan đi, bóng người cao ráo dưới ánh mặt trời trở nên thật hiu quạnh, lúc nhìn cô thì gương mặt cũng mềm đi vài phần.
“Được.”
Anh nói xong liền leo lên giường, vén chăn lên, Kha Nguyệt vừa cảm thấy hơi lạnh lẽo nhưng ngay lập tức một luồng điện ấm áp lại chạm tới gần.
Lục Niên đắp chăn khép mắt lại, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ bình an. Kha Nguyệt nhìn đôi môi hơi cong của anh, dường như khoảng cách giữa hai người kể từ sau khi sấy tóc đã có những thay đổi tựa như khi Lục Niên nằm bên cạnh, cô cảm thấy rất ấm áp, ngáp một tiếng,
Kha Nguyệt nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cả ngày mệt nhọc Kha Nguyệt vừa đặt lưng xuống liền ngủ thiếp đi, tiếng thở đều đặn vang lên trong phòng, người tưởng đã ngủ rồi lại mở mắt ra.
Thoáng nghiêng người, Lục Niên nhìn chằm chằm dáng vẻ ngây thơ của Kha Nguyệt, tiếng thở nhè nhẹ, cánh tay từ trong chăn đưa lên bao phủ lên gò má ửng hồng của cô
Vuốt ve đầy yêu thương, cảm nhận làn da thanh khiết trơn nhẵn của cô, đôi mắt thâm thúy nhẹ mỉm cười vì cô.
“Cũng là người cuối cùng”.
Giọng nói trầm thấp vang lên quanh quẩn bên tai cô, tựa như bùa chú giam đời cả đời cô.