Anh than thở nói, còn cô thì lại tán thưởng: “Làm gì có chuyện đó.”
“Hơn nữa...” - Kha Nguyệt quỷ dị khẽ cong môi, nhón chân lên, đôi tay trắng khoác qua vai anh, môi đỏ mọng dí sát vào vành tai của anh, nhẹ giọng nói: “Càng giận càng đẹp trai”
Lục Niên bỗng nhiên quay đầu, bốn phần môi chỉ cách nhau mấy milimet, cô cảm thấy luồng hơi thở bạc hà của anh, vội vàng di chuyển ánh mắt vừa vặn lại nhìn thấy nụ cười trộm của nhân viên, ngượng ngùng lui ra sau vài bước.
“Đi thôi”- Đỏ mặt ngại ngùng cô cầm lấy túi đựng lễ phục và tẩy trang rồi đi ra ngoài, tốc độ cực nhanh giống như sợ có mãnh thú đuổi theo.
Nụ cười trên mặt Lục Niên càng sâu, yêu thương nhìn cô bỏ chạy, mãi đến khi cô mất hút sau cửa mới khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, hướng về người bán hàng: "How much?”
Kha Nguyệt đứng ngay khúc quanh của cửa hàng, tay cầm túi, một người con gái phương Đông xinh đẹp thu hút không ít người Ireland.
Lục Niên sao vẫn chưa ra?
Lo lắng quay đầu lại nhìn vẫn chưa thấy rõ, trước mắt chợt tối sầm lại, một chiếc kính râm màu đen để lên sống mũi cô.
Kha Nguyệt dùng tay kéo kính xuống, xuyên qua khe hở giữa phần tóc mái và kính là Lục Niên đang đứng ngay trước mắt. Đôi môi đỏ cong lên, mỉm cười ngây thơ.
“Đi thôi, Lục đại thiếu gia”.
Lục Niên cũng mang chiếc kính cùng màu, cúi đầu nhìn Kha Nguyệt, cầm lấy chiếc túi trong tay cô cười nhẹ một tiếng. Trong mắt sáng ngời.
Thật là tai họa, tai họa!!
Kha Nguyệt khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời thở dài rồi xoay người chạy về phía phố xá náo nhiệt. Trên vai lại xuất hiện một cánh tay, nhưng cô không phản ứng gì cả chỉ kéo khóe môi để mặc anh giữ lấy.
Đi dạo qua gần nửa con phố, Kha Nguyệt hứng khởi hết nhìn đông lại nhìn tây. Sau lưng, hai tay Lục Niên đã đầy những chiếc túi đủ màu sắc, kêu khổ không thôi.
“Một ly kem”
Kha Nguyệt vui mừng gọi, đi đến bên chiếc xe bán kem ly móc tiền thanh toán. Khi trên tay cầm ly kem chocolate thì cảm thấy rất mỹ mãn, nhẹ nhàng liếm nó, trên mặt nở nụ cười hài lòng.
Đưa đến trước mặt Lục Niên, Kha Nguyệt cười niềm nở, nịnh hót dâng kem ly lên:“Lục Niên, anh có ăn không?”
Lục Niên thoáng sửng sốt, đôi mắt dưới lớp kính xẹt qua tia cảm xúc. Lúc Kha Nguyệt nghĩ anh sẽ cự tuyệt thì khóe môi anh khẽ cong, cúi người, đôi môi mở ra, liếm vào nơi kem bị khuyết mà cô vừa ăn.
Giữa dòng người đông đúc ồn ào, kẻ qua người lại, một đội tuấn nam mỹ nữ đứng giữa dòng người, người Con trai liếm nhẹ ly kem trên tay cô gái, hành động dịu dàng mà hạnh phúc tựa như đôi lứa đang yêu nhau cuồng nhiệt.
Kha Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Lục Niên, nhìn anh bình tĩnh nuốt xuống, dùng lưỡi liếm quanh khóe miệng, ly kem trong tay bỗng trở nên nóng ran khiến cô chỉ muốn vứt đi.
“Rất ngọt.”
Một câu nói cảm thán tự nhiên nhưng lại như liệt hỏa khiến, Kha Nguyệt cảm giác mình sắp bị nướng chín, cả người nóng rang bồn chồn, trong đầu chỉ toàn là một màu hồng mập mờ.