Một giọng nói trầm thấp rụt rè của đàn ông cất lên, Kha Nguyệt dừng bước chỉ thấy một người đàn ông Ireland trẻ tuổi đứng cách cô không xa. Lúc nãy cũng đứng khiêu vũ, thấy cô quay lại nhìn liền tươi cười chạy tới.
“Tiểu thư, liệu cô có thể nhảy với tôi không?”
Trước đôi mắt nóng bỏng của người đàn ông Ireland, Kha Nguyệt hiểu nó có nghĩa gì, âm thanh ồn ào vui mừng trở nên ầm ĩ, tiếng huýt sáo không ngừng.
“Xin lỗi, tôi có...”
Kha Nguyệt vừa tính giải thích thì bên vai liền cảm thấy nặng nề, một mùi hương bạc hà thoang thoảng bên mũi.
“Cô ấy đã kết hôn”.
Kha Nguyệt ngẩng đầu thấy Lục Niên đang nhìn người đàn ông kia, khóe môi anh mím chặt, trong mắt là vẻ cao quý không thể chạm tới, bàn tay to đặt trên vai từ từ siết chặt tựa như tuyên bố quyền sở hữu cô là của anh,
Trong đôi mắt trong suốt của Kha Nguyệt khẽ có toan tính, bàn tay ấm áp chủ động kéo tay Lục Niên , xuyên qua kẽ hở mười ngón tay đan thật chặt vào nhau.
“Xin lỗi.”- Cô mỉm cười cáo lỗi với người đàn ông Ireland, dưới ánh chiều tà, mười ngón tay của cô và anh đan vào nhau, cùng với chiếc nhẫn cười đã nói lên tất cả.
Đôi mắt Lục Niên bừng sáng, vui mừng khi chính miệng cô thừa nhận, trên gương mặt lạnh lùng bình thản da khẽ nhăn lại, khóe môi cong lên, ung dung cao nhã.
“A 100-year contract” - ( Khế ước trăm năm)
Kha Nguyệt nhìn Lục Niên bình tĩnh nói ra khế ước trăm năm của hai người. Trước đôi mắt hoảng loạn của cô, anh nhẹ nhàng cúi đầu, ôn nhu nhìn cô, đôi môi cong lên đầy tự tin và rất hài lòng.
Tay của anh dùng sức giống như ngưng tụ tất cả mọi sức lực, lúc cô cảm thấy đau cũng là lúc cảm nhận được sự ngọt ngào.
Hôn nhân giữa hai người bất cứ ai cũng không thể nhúng tay vào, dù không yêu, họ cũng có niềm kiêu hãnh và hạnh phúc của riêng mình.
Nếu cô theo đuổi điện ảnh tựa như ngôi sao sáng, hướng tới tự do như vậy Lục Niên sẽ là lựa chọn của cô, ở bên cạnh cô.
Khi Lục Niên nhận cuộc điện thoại từ nội địa, thì chuyến đi Ireland của họ cũng kết thúc trước thời hạn.
Nơi phi trường vắng lạnh, Kha Nguyệt nhận lấy chiếc vé Lục Niên đã mua, trong lòng nuối tiếc quốc gia Ireland xinh đẹp tràn đầy sắc tộc còn có Lục Niên nữa.
“Một mình về cẩn thận biết chưa?”
Lục Niên vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng dặn dò, gương mặt đầy vẻ yêu thương giống như đang lo lắng cho đứa
trẻ vẫn chưa hiểu chuyện.
Trái tim Kha Nguyệt ấm áp, đôi mắt cảm động lóe sáng, trong miệng cũng thầm oán trách: Em không phải con nít, Lục Niên anh dài dòng quá đi.”
Anh cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài xoa xoa nơi chóp mũi của cô. Trước vẻ kháng nghị của cô, đôi mắt anh ngưng lại nhìn chằm chằm vẻ ngây thơ của cô, đôi mắt ấm lên vài phần.
“Bảo bối, nếu chia tay em cũng nên tặng anh chút quà chứ?”.