Sáng sớm rời khỏi nhà, Thẩm Chí Tường đã không thấy xe của cô đâu nữa, bây giờ ông trở về, cũng không thấy xe cô đâu.
Quản gia liền cung kính trả lời: "Thưa lão gia, tiểu thư đã rời nhà vào đêm hôm qua, đến giờ vẫn chưa trở về."
Mặt ông ngay lập tức sa sầm: "Hàn Phong, khoá toàn bộ tín dụng của Thẩm Thư lại."
Mới hôm qua cô còn về đây muốn ông giúp đỡ, hôm nay đã biệt tích không một lời chào. Đúng là không coi ai ra gì.
"Thưa cô, thẻ của cô không thanh toán được."
"Hả." Thẩm Thư hơi bất ngờ nhìn tấm thẻ: "Cô thử quẹt lại lần nữa xem."
Cô nhân viên vội gật đầu rồi quẹt thêm vài lần nữa: "Thưa cô, thẻ này không thanh toán được."
Thẩm Thư nhìn mọi người còn đang xếp hàng ở phía sau, cô liền cúi đầu xin lỗi rồi trả lại số đồ đã mua, cầm lấy tấm thẻ rời khỏi siêu thị.
"Tài khoản của quý khách đã bị khoá."
Bàn tay cô siết chặt, bặm môi, giật mạnh tấm thẻ ra khỏi máy rút tiền sau rất nhiều lần thử lại. Tài khoản bị khoá? Sao có thể như vậy được.
Cô mang tâm trạng nửa chán chường, nửa bực bội trở về căn hộ ở chung cư. Kiệt chết rồi, cô không cần trở về dinh thự để xin ba số tiền đó nữa.
"Này, các người làm gì vậy?"
Thẩm Thư kinh ngạc bước nhanh về phía căn hộ. Lễ tân và một vài nhân viên quét dọn vệ sinh đang tự ý mở cửa căn hộ của cô.
"Xin lỗi, chúng tôi vừa nhận được thông báo của quản lý, cô đã bị liệt vào danh sách đen, không được phép ở lại căn hộ này nữa, mời cô thu dọn hành lý để chúng tôi làm thủ tục bàn giao lại căn hộ.”
“Ring, ring."
Cô còn chưa kịp nói gì, chuông điện thoại đã reo vang.
"Alo."
"Thẩm Thư, cô chính thức bị đuổi việc." Dứt lời, tổ trường liền tắt máy. Không thèm cho cô một lời giải thích.
Thông báo ở tổ điều tra lập tức được gửi về điện thoại của cô. Chuông thông báo vang lên liên hồi, mặt cô hoàn toàn biến sắc, vội vàng lướt đọc từng thông báo.
Thẩm Thư nhìn mấy người đang tự ý ra vào căn hộ của cô, rồi lại nhìn điện thoại hiện vô số những thông báo từ tổ chuyên án. Bàn tay bất giác siết chặt, lùi lại vài bước rồi quay phắt lưng, chạy thẳng vào thang máy, mặc kệ bọn họ muốn làm gì căn hộ của cô thì làm.
Cô tức tốc lái xe về dinh thự, mọi người đều đang có mặt trong phòng khách, khi nãy Thẩm Chí Tường còn rất tức giận, giờ đã ung dung ngồi thưởng trà, như thể, biết chắc trong tối nay cô sẽ trở về.
"Ba." Cô giận dữ, gào lên: "Là ba làm đúng không, ba đã nói gì với đồng nghiệp của con?"
Thẩm Chí Tường nhếch mép, tách trà uống dở vẫn cầm trên tay: “Thật lố bịch và nực cười, ba của con là nhà tỷ phú, vậy mà con lại chọn làm nghề cảnh sát trong khi ba có thể dùng quyền lực của ba để áp chế chính phủ thì tổ trọng án của con có là gì.”
Cô nghiến răng nghiến lợi, tay siết thành nắm đấm: “Chỉ cần ba không lên tiếng, công việc của con đều sẽ thuận lợi.”
Ông đặt mạnh tách trà xuống, phóng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: “Con đang bày tỏ thái độ gì đây, vì người ngoài mà hỗn xược với ba có đúng không?"
Rõ ràng cô là con của một kẻ có thể dùng một tay che trời, ông bảo đúng là đúng, sai là sai. Sáng nay ông đã liên hệ đến phòng làm việc của cô. Hoá ra cô bị đình chỉ, bị coi là kẻ tình nghi nên cô mới về nhà.
Ông không muốn cô phải dây dưa vào mấy rắc rối không đáng có nên đã thay cô chấm dứt triệt để vấn đề này. Vừa chống hệ luỵ sau này, vừa bảo vệ được thanh danh cho cô. Vậy mà cô dám đứng đây, to tiếng chất vấn ông.
“Ba đang không tôn trọng nghề nghiệp của con.”
"Vậy con trở thành người giàu có như ba đi, để dùng quyền lực áp chế ba phải làm theo lời nói của con.”
Cô trừng trừng mắt, bặm chặt môi, lồng ngực phập phồng theo những hơi thở mạnh mẽ, ấm ức quay lưng định rời khỏi.
“Đứng lại.”
Đám vệ sĩ bất chợt đứng chắn trước cửa lớn.
Phía sau cô vang lên thanh âm hà khắc, ngập mùi cưỡng chế: “Đến lúc con cần trở về đúng vị trí của con rồi, con muốn tự giác hay để ba ép con trở về.”
Móng tay bấm vào da thịt đến rớm máu. Cô hận bản thân quá yếu đuối, không thể chống lại được mệnh lệnh của ba. Bây giờ rời khỏi cô cũng không còn nơi để về, tín dụng bị khoá, cô biết đi đâu. Nhưng cô ghét nơi này, cô không muốn ở lại dù chỉ một giây một phút.
Thanh âm đanh thép của Thẩm Chí Tường tiếp tục vang lên: “Hàn Phong, sắp xếp một vị trí cho Thẩm Thư đến tập đoàn làm việc, ngay lập tức!”
Nhìn đám vệ sĩ đã sẵn sàng chặn cô lại, cô liền ý thức được, dù hôm nay cô có muốn, cũng không thể rời khỏi dinh thự nửa bước. Lưỡng lự hồi lâu, cô bất đắc dĩ quay lưng lại, dứt khoá bước lên phòng.
Thẩm Hàn Phong và Thẩm Thiên Tâm đã chứng kiến toàn bộ cuộc cãi vã giữa Thẩm Thư và ba của họ. Cô đúng là càng ngày càng quá đáng, nếu không có ba thì sẽ có cô ngày hôm nay sao. Tại sao cô không cảm thấy tự hào khi được làm con của một người có quyền thế, có uy lực.
Tại sao cô không thể nghe lời một chút, ngoan ngoãn một chút để ba không phải cả ngày đau đầu vì cô. Công việc của cô cũng đâu có hay ho gì, hàng tháng vẫn sài tiền gia đình, đã tự lập được ngày nào đâu mà dám ngông nghênh như vậy.
Cô vừa đi thì Thẩm Thiên Tâm đứng dậy.
“Chị thôi ngay việc làm khổ ba đi được không?”
Còn chưa kịp đến cửa phòng, Thẩm Thiên Tâm tức tối đi vượt lên, chặn cô lại.
Cô trừng mắt, không chút nhún nhường: “Không liên quan đến mày, tránh ra.”
“Nhưng đó là ba của tôi.”
“Vậy…”
“Câm miệng!”
Thẩm Hàn Phong bất chợt xuất hiện, hắn sải bước đến bên cạnh Thẩm Thiên Tâm, lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô.
Trái tim cô bỗng đập loạn lên, không tự chủ được mà lùi lại. Hai anh em họ lại muốn công kích cô đấy ư?
Cô đều ghét, cô đều căm ghét cả!
Không gian như rơi xuống điểm âm vô cực, im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương. Ánh mắt chết chóc của Thẩm Hàn Phong đường đường chính chính nhìn thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp, mỹ miều của cô.
Ba người mặt đối mặt, như đều mong chờ một ai đó sẽ lên tiếng. Dẫu tưởng rẳng, Thẩm Hàn Phong sẽ đùng đùng nổi giận với cô, nào ngờ hắn nắm lấy cổ tay của em gái, dắt về phòng: "Em đừng làm loạn nữa, về phòng nghỉ ngơi đi."
Một lúc sau, Thẩm Thư vẫn đứng thần ra đó. Đột nhiên cô ngơ ngác, không biết câu nói "câm miệng" của Thẩm Hàn Phong là dành cho ai, cho cô hay cho Thẩm Thiên Tâm?
Thẩm Thiên Tâm hậm hực, bất mãn nhìn anh trai, ngữ điệu trở nên giận dỗi: "Sao anh lại ngăn cản em, em phải nói cho chị ta hiểu rằng, ba yêu thương chị ta biết nhường nào, để chị ta bớt ngông cuồng, làm tổn thương ba đi."
"Được rồi, em cứ mặc kệ cô ta, không cần tốn công phí sức."
Đáy mắt hắn loé lên sự bí hiểm. Hắn thích sự dứt khoát hôm nay của ba. Hắn mong chờ ngày cô trở về lắm rồi.