Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu?

Chương 13: Gửi Quà Nơi Xa



Sau khi tan học xong, Mã Anh Kỳ ra ngoài cổng trường đợi cha mình đến đón. Hôm nay ông ấy có việc cần giải quyết tại trường Đại học nên sẽ đến đón muộn. Cô ngồi ngoài băng đá dưới mái hiên của trường, tay cầm bình nước trong suốt màu xanh biển.

Đột nhiên có một chiếc xe máy chạy đến, người lái xe mặc đồ của những nhân viên giao hàng tiện lợi. Anh ấy lấy trong tủ đồ di động sau xe ra một bó hoa rồi đi về phía cô.

"Chào em! Em có phải tên là Mã Anh Kỳ không?"

Mã Anh Kỳ chớp mắt nhìn người giao hàng.

"Dạ phải ạ."

Cô đứng dậy, có chút khó hiểu nhìn anh ta và bó hoa hồng anh ta cầm trên tay.

"Đây là hoa của em."

Mã Anh Kỳ vô thức đưa tay ra nhận bó hoa, hỏi lại lần nữa.

"Của em ư?"

"Đúng vậy. Người gửi hoa cho em đến từ Vũ Hán đấy!"

Người giao hàng nói rồi lên xe rời đi, để lại cô đứng đó ngơ ngác một hồi. Người gửi bó hoa hồng xinh đẹp này đến từ Vũ Hán? Nhưng cô làm gì có quen ai đến từ Vũ Hán đâu chứ? Từ trước đến giờ, dù cô có kết bạn với người ở nơi khác thì cũng chưa thân thiết đến mức này.

Trên bó hoa có một tấm thiệp gấp nhỏ, Mã Anh Kỳ vội vàng lấy nó mở ra xem. Cô cũng rất tò mò, không biết là ai ở Vũ Hán lại tặng cô bó hoa này.

[Hoa tặng bạn nhỏ.]

Bạn nhỏ?

Cô hiểu ra rồi. Người ở Vũ Hán, người tặng bó hoa này cho cô lại chính là Thạch Dị Quy. Không phải anh đang làm công tác thiện nguyện ở Vũ Hán hay sao? Bó hoa này...

Mã Anh Kỳ đỏ mặt, nhìn tới nhìn lui xem có ai phát hiện ra gương mặt ngượng ngùng của mình hay không. Ai mà nghĩ được rằng anh sẽ nhờ người gửi tặng hoa đến cho cô chứ, lại chẳng nói là nhân dịp gì cả. Như vậy thì, có được tính là đối xử đặc biệt không nhỉ?

"Kỳ Kỳ à!"



Đang ôm mơ mộng thì tiếng gọi của cha làm cô thức tỉnh. Cô ngẩn ra, tay ôm chặt lấy bó hoa làm cha cô cũng chú ý.

"Hoa ở đâu thế con?"

"Dạ? Hoa ạ?"

"Thì hoa con cầm trên tay đấy!"

"Dạ... Con mua ạ!"

Ông Mã ngẩn ra.

"Chà! Dạo gần đây yêu đời quá nhỉ?"

Mã Anh Kỳ cười cười, sau đó ôm bó hoa mở cửa ra rồi lên xe ngồi. Trên đường về, tay cô ôm bó hoa, mặt vẫn bình thường nhưng lòng rộn ràng không yên. Cô đang rất háo hức về nhà nhắn tin với Thạch Dị Quy, muốn cảm ơn anh, muốn nói rằng hoa rất đẹp. Và ngay lúc này, cô thật sự muốn bày ra bộ mặt rằng mình cực kì thích nó.

Chỉ tiếc là cha cô ngồi ở phía trước lái xe, nhìn vào gương chiếu hậu sẽ thấy ngay cô có biểu cảm khác thường.

Ôm hoa vào phòng, Mã Anh Kỳ cẩn thận đặt nó sang một góc bàn rồi nằm xuống giường nhắn tin với Thạch Dị Quy.

[Cảm ơn anh. Em rất thích.]

Anh đang ngồi ở bên mép lều, người ngồi cạnh là Viên Mẫn đang giúp anh xắn một bên tay áo lên. Anh ta đang giúp anh sát trùng vết thương, miệng thì cứ không ngừng lầm bầm.

"Vừa lòng rồi chứ? Đã bảo việc cứu hộ bọn trẻ để quân nhân chuyên nghiệp làm, vậy mà anh cứ cãi tôi. Bị thương rồi đấy!"

Thạch Dị Quy nhìn anh ta, lắc đầu cười.

"Biết rồi! Sao anh cứ lãi nhãi như cụ non vậy?"

Bọn trẻ vì trú cơn mưa lớn do bão kéo đến, một vài đứa chui vào đóng sắt vụn đổ nát nhưng không thoát ra được. Thường thì những việc này, phải để người có kinh nghiệm như các quân nhân hoặc đội cứu hộ. Nhưng Thạch Dị Quy lại nôn nóng, nghe tiếng chúng khóc mà không chịu được nên cứ nằng nặc đòi vào cứu người. Kết quả cứu được một đứa, nhưng tay lại bị mảnh sắt cứa vào.



Anh ngồi đó mặc cho Viên Mẫn nói mãi không ngừng, tay còn lại rảnh rỗi nhắn tin với Mã Anh Kỳ.

[Bạn nhỏ thích là được rồi.]

Nói rồi vẫn thấy thiếu gì đó, Thạch Dị Quy bổ sung thêm.

[Đường đột tặng hoa như vậy, cha mẹ em không để ý chứ?]

Mã Anh Kỳ chột dạ nhìn về phía cánh cửa đã khoá của mình. Cha của cô là người dễ tính, không đa nghi, nói sao thì có thể sẽ tin là như vậy. Nhưng nếu người lúc nãy đón cô là mẹ, nhất định bà ấy sẽ hỏi cho đến cùng. Mặc dù mối quan hệ này chẳng có lí do gì để phải mờ ám, nhưng cô vẫn muốn chọn một thời điểm thích hợp.

Nói về lí do cô và Thạch Dị Quy làm sao mà quen biết, như thế mới đau đầu.

[Dạ không ạ. Mà anh ơi! Đã là ngày thứ 6 rồi, ở Vũ Hán vẫn ổn chứ ạ?]

Viên Mẫn cuối cùng cũng băng bó xong vết thương cho anh. Bị vật sắt thép cứa vào tay không dễ chịu chút nào, cơn đau cũng tê buốt hơn bình thường. Anh thử cử động cánh tay một chút, quả thực có hơi đau.

[Vẫn ổn. Đám trẻ được sơ tán cả rồi, có lẽ sẽ được đưa vào Côi nhi viện.]

Mã Anh Kỳ thở dài. Chỉ sau một trận thiên tai, lại có vô số trẻ em mất đi người thân của mình. Cô đi đến ngồi vào bàn, kéo đồ nghề vẽ tranh của mình ra, bao gồm giấy chuyên dụng và các loại màu nước. Hình ảnh của Thạch Dị Quy trên tivi lại hiện ra, dịu dàng và ấm áp.

[Anh có thể cho em xin địa chỉ dựng trại dã chiến không ạ?]

Anh hơi cong khoé môi, mi mắt cụp xuống.

[Đừng nói là bạn nhỏ muốn tìm anh nhé?]

[Dạ không không. Em muốn gửi tặng một ít đồ thôi ạ.]

Thạch Dị Quy nheo mắt, trái tim khô cằn đã gần 30 năm như đâm chồi nảy lộc. Anh nhắn địa chỉ dựng trại dã chiến tại Vũ Hán sang cho Mã Anh Kỳ. Cô cẩn thận ghi lại, sau đó tạm biệt anh rồi đặt điện thoại sang một bên. Chấm một ít màu nước, cô đặt cọ vẽ xuống tờ giấy trắng tinh rồi vẽ từng nét đầu tiên.

Miệt mài cả một buổi chiều, Mã Anh Kỳ vẽ ra rất nhiều tranh trên khổ giấy A5. Trong một vài bức tranh, có hình ảnh những người quân nhân tận tình mang vác đồ đạc lên các khu vực có địa hình hiểm trở. Có những đội cứu hộ giải cứu những đứa trẻ đáng thương, những con cún bị bỏ hoang. Và có một tấm tranh vô cùng đặc biệt, được cô ghi lại tên của Thạch Dị Quy ở dưới góc giấy.

Trong tranh vẽ một vị bác sĩ tình nguyện có gương mặt ôn nhu bừng sáng, đang ngồi trước mặt một em nhỏ mặt mũi nhem nhuốc, cẩn thận thoa thuốc và hỏi thăm.