"Dược Dược con đừng nóng vội, bạn bè bên kia của cha con đang điều tra rồi, bây giờ còn chưa có bất kỳ thông báo nào, nguồn tin tức cũng chỉ do tài khoản nặc danh trên mạng tuồn ra thôi, kết quả chưa chắc xấu như vậy đâu."
Trong điện thoại di động giọng nói của Quan Tuệ từ xa truyền tới, Thời Dược nắm thật chặt đầu ngón tay đang phát run, thật lâu sau cô mới có thể phát ra những âm thanh run rẩy
"Anh ấy... nhất định không bị làm sao, anh ấy nhất định không sao... Đúng không mẹ?"
"Đúng vậy, Thích Thần không có bị sao cả Dược Dược à."
Giọng nói của Quan Tuệ có chút căng thẳng, nghe âm thanh trò chuyện ồn ào trong điện thoại cũng có thể đoán được mọi người trong nhà cũng đang lo lắng trông thôi.
Thời Dược mím chặt môi, mi mắt đè nén sự thống khổ kìm nén không cho mình run rẩy.
"Bác sĩ Thời, huyết áp trong tĩnh mạch bệnh nhân giường 23 đột nhiên lên cao, cô nhanh tới xem chút đi!"
Ở hành lang cách đó không xa Thời Dược, một y tá đột nhiên ló mặt ra từ trong phòng bệnh lo lắng thúc giục.
"..." Thời Dược thật sâu hít thở một cái rồi đứng lên, miễn cưỡng kìm nén giọng nói run rẩy
"Mẹ... Bệnh nhân của con đang trong tình trạng bất ổn, còn một người nữa sau khi xuống khỏi bàn mổ thì bị xuất huyết nhiều, bệnh tình đang trong trạng thái nguy nguy kịch cần quan sát... Con không có cách nào lập tức trở về được, cho nên có tin tức gì nhất định phải gọi điện thoại báo cho con."
Quan Tuệ ở đầu dây lên tiếng,"Con mau đi giúp đi."
Thời Dược cúp máy rồi vuốt vuốt màn hình điện thoại, hốc mắt đỏ lên, cô lắc cái đầu đang tràn ngập những ý nghĩ rối ren thật mạnh rồi chạy về phòng bệnh lúc nãy có y tá ló đầu ra.
Bên ngoài trời đã là đêm đen, bác sĩ thay ca Thời Dược đến văn phòng.
Trong văn phòng đèn không mở, rèm cửa kéo kín lại, ánh trăng nặng nề xuyên thấu qua khung cửa sổ.
Chỉ có ánh sáng đèn bàn lóe lên ở một góc văn phòng.
Tia sáng nhạt đi.
Đèn bàn chiếu lên trang phục của người bác sĩ, tiếng tay lật tư liệu luận văn loẹt xoẹt mang theo một cảm giác não nề, tâm trạng tiêu cực sắp bên bờ sụp đổ mà người khác không cần quan sát tỉ mỉ cũng có thể cảm nhận được.
Bác sĩ đến để đổi ca cẩn thận gõ cửa văn phòng, mở cửa.
"Mời vào."
Bên trong truyền tới một giọng nói mang theo sự kiềm chế tột cùng.
Nghe thấy tiếng động Thời Dược cũng không ngẩng đầu lên, vẫn cắm mặt vào sách.
"Bác sĩ Thời, tôi đến để đổi ca." Bác sĩ nam này mặc dù vào làm sớm hơn Thời Dược nhiều năm, trong bệnh viện cũng thuộc lớp tiền bối nhưng lúc này giọng điệu vẫn rất thận trọng.
"..."
Thời Dược ngẩng đầu, qua vài giây khó khăn lắm cô mới xác định được người vừa tới là ai.
"Bác sĩ Ngô." Thời Dược đứng lên, này nào cô cũng làm liên tục không ngừng nghỉ suốt từ trưa đến đêm nên đã rất mệt mỏi, quầng thâm mắt cô dường như biến thành màu đen, cơ thể không đứng vững mà lung lay sắp ngã, Thời Dược vội vàng vịn chặt tay vào cạnh bàn chờ cho hết cơn chóng mặt.
"Cô có sao không, bác sĩ Thời? Nếu như cơ thể không thoải mái thì cô nghỉ ngơi một chút đi?"
Bác sĩ thay ca vội vàng bước vào cửa, treo xong cặp tài liệu trong tay lên liền chạy tới muốn đỡ Thời Dược.
"Tôi không sao." Thời Dược khoát tay, lúc thả tay ra cô nhìn thoáng qua đồng hồ mà biểu cảm có chút hoảng hốt, "Hình như chưa tới thời gian thay ca mà, bác sĩ Ngô hôm nay tới sớm vậy."
Bác sĩ Ngô nghe vậy đưa tay lên gãi trán, "Tôi nghe người ta nói, có phải trong nhà bác sĩ Thời đã xảy ra chuyện gì rồi không? vậy hôm nay cô về trước đi. Bây giờ cũng sắp tan ca rồi, một mình tôi vẫn lo việc được."
Thời Dược không có tâm tư để ý sự bối rối của bác sĩ Ngô, cô bình tĩnh vuốt mi tâm rồi cầm chiếc điện thoại từ đầu tới giờ vẫn luôn yên lặng của mình, cũng không biết mình đã ấn mở nó bao nhiêu lần rồi.
Là do cô nhát gan, là do cô không dám trở về.
Cô chỉ biết khiến cho bản thân bị chìm ngập trong công việc. Tốt nhất là quên hết bản thân mình và tất cả mọi chuyện, quên hết đi không còn gì cả.
Cô chỉ có thể làm như thế này bởi vì cô không dám nghĩ.
Chỉ hơi nghĩ đến chút thôi cô đã cảm thấy trong lồng ngực mình như có một cục bông thấm đầy nước cứ dần dần lấp đầy, lấp cho đến khi cô gần như thở không nổi nữa.
"Bác sĩ Thời —— Bác sĩ Thời?"
Bác sĩ Ngô gọi thần trí Thời Dược trở về, sắc mặt cô trắng bệch, cô gắng gượng chống đỡ tinh thần nhìn chăm chú bác sĩ Ngô
"Vậy... phiền phức cho bác sĩ Ngô rồi."
Bác sĩ Ngô có chút không yên lòng nhìn gương mặt đầy vẻ hoang mang lo sợ của cô, cuối cùng đành phải nói
"Bác sĩ Thời nên mau về nhà nghỉ ngơi một chút đi, sắc mặt cô thế này thực sự không tốt lắm đâu, tôi giúp cô xin chủ nhiệm khoa cho nghỉ phép, cô cũng không cần gấp gáp đi làm lại. Chuyện nhà quan trọng hơn."
Thời Dược vội vàng gật đầu nói cảm ơn với anh ta, sau đó cô nhanh chóng cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
"Bác sĩ Thời, cô chưa mặc áo khoác ——" Bác sĩ Ngô bất đắc dĩ hô lên.
"À, cảm ơn." Thời Dược cầm áo khoác treo bên cạnh lên, khuôn mặt trắng bệch quay đầu đi ra cửa.
Thời Dược không biết mình đi ra hành lang, đi xuống lầu, rời khỏi bệnh viện như thế nào nữa.
Cô chỉ thấy đèn đường mờ nhạt, những bóng người lay động, bên tai toàn những âm thanh ồn ã, rối rít.
Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì không biết bản thân đã mặc độc một chiếc áo len đơn bạc đứng dưới trời gió lạnh ở bên đường bao lâu rồi.
Thời Dược bây giờ mới bắt đầu thấy run lập cập, cả người lạnh cóng, chẳng qua làm sao cũng không bằng được sự lạnh lẽo trong lòng.
Một đêm hoàn toàn không có tin tức.
Chẳng lẽ hắn thật sự...
Vành mắt Thời Dược bỗng dưng đỏ lên.
Cô ôm chặt lấy chiếc áo khoác trong ngực, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tiếng khóc mới đầu rất nhỏ, bị cô kìm nén ở trong cổ họng, giây lát sau không biết trận gió nào đã quét đi sự kiềm chế mà cô đang muốn che lấp, Thời Dược ngồi xổm ở ven đường trong mùa đông gió lạnh khóc đến nỗi mắt, mũi, miệng, gương mặt, yết hầu... không có một chỗ nào không ướt.
Nước mắt rất nhanh đã bị gió thổi làm cho đông lại, đáy lòng lạnh buốt, đau nhức, chết lặng.
Những người đi đường bọc kín mình trong áo khoác ấm áp cũng không nén nổi tò mò nhìn về phía cô gái.
Có người đi qua mấy bước cũng không kìm được mà quay lại nhìn, một người con gái khóc thảm thương như sắp chết ở bên đường trong một đêm gần năm mới, khóc dưới cái tiết trời rét lạnh.
Nhưng không có một ai tiến đến cả.
Cô gái ấy khóc thật sự quá thương tâm, thống khổ, khiến cho bọn họ cảm thấy bản thân mình là người không phải chịu nỗi đau như cô ấy có lẽ dù có đến bên cạnh an ủi một câu thì đối với cô đó cũng là sự quấy rầy, cô sẽ lại càng thêm đau đớn, tổn thương.
Chẳng bằng để yên cho cô khóc một trận thật to.
Người qua đường vội vàng, dòng xe như nước chảy, đèn đường sáng mờ ảo như sương.
Bầu trời đêm xanh đậm, đèn đường đầy màu sắc đỏ tím rực rỡ nhưng mờ ảo hòa cùng nước mắt ghép thành một khung cảnh đớn đau trong nỗi thống khổ mà cả đời này Thời Dược khó quên nhất.
Nửa tiếng sau.
Thời Được khóc đến nỗi hai con mắt đều đỏ bừng, sưng lên, cô ngồi trong xe taxi, lẳng lặng nhìn theo hình bóng khu biệt thự nhà bác cả càng ngày càng gần trong tầm mắt.
Cô không báo trước cho mọi người trong nhà, cũng chưa kịp hỏi gì. Xe taxi đến trước cửa nhà cô mới phát hiện bao tay của mình không biết biến mất lúc nào.
Nhưng Thời Dược cũng chẳng còn tâm trí tìm lại nữa.
Như một cái xác không hồn, Thời Dược trả tiền, xuống xe sau đó cô đi đến trước cửa biệt thự, ấn mật mã.
Tích một tiếng, cửa nhà mở ra.
Khác với cảnh yên lặng như trong tưởng tượng của mình, đập vào mắt cô là khung cảnh mọi người đang nói chuyện ồn ào, vui vẻ, mừng rỡ.
Thời Dược kinh ngạc giương mắt nhìn, cô của cô đã nghe thấy âm thanh mở cửa liền quay đầu lại, cười nói
"Dược Dược mau vào đây. Anh của con không có chuyện gì! Quả nhiên là tin đồn!"
Thời Dược cứng đờ.
Trước mặt là tiếng cười nói ấm áp của mọi người, sau lưng là gió rét lạnh giá.
Trong chớp nhoáng cô đã cảm nhận được sự giao nhau của cái ấm và cái lạnh tột cùng, run rẩy không dám bước chân về phía trước, sợ đây chỉ là những ảo tưởng của mình mà thôi, sợ khi mình lùi bước về phía sau sẽ phải vỡ mộng mà rơi xuống vực thẳm.
"Dược Dược, con còn đứng ngẩn người ở đó làm gì?" Cô của cô ngạc nhiên nói rồi tiến về phía cô mấy bước cùng lúc để lộ ra phía sau lưng bà là Thích Thần đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, được những người lớn trong nhà vây quanh ân cần hỏi han.
Giống như cảm giác được điều gì, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha nhìn về phía cô, đôi đồng tử sâu thẳm mang theo vẻ bối rối không biết làm sao vì bị mọi người bao vây quá lâu. Chỉ khi nhìn thấy vẻ chật vật của cô gái hắn mới nhăn mày lại theo bản năng.
...Còn sống.
Là một Thích Thần còn đang sống, sẽ nói, sẽ cười, sẽ tức giận hoặc bị giận dỗi.
Thời Dược chỉ cảm thấy trong chốc lát cô không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, trong đầu có một quả bom mới nổ tung, ngoại trừ Thích Thần thì tất cả mọi thứ ngoài tầm mắt của cô, tất cả mọi âm thanh bên tai cô và toàn bộ lý trí của cô đều nổ tan tành.
Thời Dược không thèm thay giày, cô vứt túi xách, áo khoác trong tay xuống dưới đất rồi chạy như điên vào cửa.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người trong nhà, cô gái mặt đầy nước mắt đột nhiên chạy vào phòng khách, vọt tới trước sô pha, quỳ một gối trước ghế sô pha rồi đè người đàn ông đang ngồi ở đó xuống ——+