Thú tính trong người Diệp Bác Lâm bắt đầu được khơi dậy, bây giờ không còn gì có thể ngăn cản được con thú trong người anh. Mộc Diễm Tinh cũng tự cảm nhận được rằng bản thân chỉ lực bất tòng tâm mà đón nhận, vì việc này người bắt đầu lại là cô.
Diệp Bác Lâm xé toạc chiếc váy trên người Diễm Tinh, cũng không quên thoát y cho bản thân.
" Bà xã... Tiểu Lâm nó phản ứng rồi."
" Anh... Không biết liêm sỉ..."
" Với em, anh không cần." Một tiếng bốp thẳng tay giáng xuống cặp mông căng tròn của Diễm Tinh.
" Uhm... đau..."
Chưa để Diễm Tinh nói xong anh hôn mạnh bạo lên đôi môi đỏ mọng của cô, cuốn vào nhau một cách hoà quyện. Dần đi xuống cổ, xương quai xanh, ngực sữa cứ vậy bị Bác Lâm cắn mút mọi nơi anh đi qua đều để lại dấu vết đóng dấu.
" Uhm, mai em còn đi làm nếu để lại vết hôn..." Mộc Diễm Tinh một nhịp đẩy mạnh Diệp Bác Lâm ra xa.
Diệp Bác Lâm không để lời nói của cô vào tai, trong căn phòng tối chỉ có một ánh sáng nhỏ từ kệ ngủ. Hai chân Diễm Tinh dần bị anh tách ra, nhiệt độ từ tay Diệp Bác Lâm ngày càng nóng khiến tòan thân cô vợ nhỏ run rẩy không thôi.
" Đừng mà, em khó chịu..."
" Không phải em cũng đang tận hưởng, rất thích thú với cảm giác này sao? Thả lỏng nào..." Diệp Bác Lâm như một mũi tên trúng ngay ý nghĩ trong đầu cô. Không để cho bà xã đợi lâu mà liền ưỡn người xuống, dần mang ** *** to lớn vào hang động tối tăm, huyền bí.
Mộc Diễm Tinh cảm nhận được vật lớn đang tiến vào cơ thể mình, mím chặt môi mà ưỡn người lên, khuôn mặt nhỏ cũng không chịu được mà phát ra tiếng kêu đau đớn. Cảm nhận được thể xác như đang bị xé ra làm hai vậy.
" Haa, aaaa..." Mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện trên trán, mặt tấm lưng của cô. Mộc Diễm Tinh cũng nhanh chóng đặt một tay sau cổ anh, một tay bấu víu vào tấm lưng lớn của ông xã.
" Anh, em đau... Diệp Bác Lâm đau quá... Huhu...."
Hốc mắt cô bắt đầu xuất hiện những giọt lệ trong suốt.
" Em đừng khóc, không cho em khóc..."
" Bạch Cẩn Y... Tiến sĩ ngành Tâm lý học đại học Cao Tân xinh đẹp, dịu dàng, đoan trang, trình độ học vấn cao, có đôi chân thon dài trắng nõn, tóc nâu xoan dài ngang lưng, đôi môi đỏ hồng chúm chím, da trắng đến phát sáng,,con gái của Chủ tịch Bạch- công ty đứng đầu về ngành thực phẩm...."
Diệp Bác Lâm dừng tất cả hành động, nhưng vẫn không hề rút tiểu Lâm ra khỏi thể xác cô. Hai người cứ vậy đối mắt với nhau... Là Diễm Tinh né tránh ánh mắt của Diệp Bác Lâm trước, sao cô phải tránh chứ? Người sai là anh ta mà. Mộc Diễm Tinh thuận tay mà đẩy mạnh Diệp nhị thiếu gia nhưng lại bị anh nhanh tay bắt lấy.
" Sao em biết cô ấy?" Diệp Bác Lâm vẫn không dừng lại, tiến gần mà hôn lên xương quai xanh của cô, dần xuống mần mò hai quả đào mềm mại. Mộc Diễm Tinh vẫn giữ mặt lạnh.
" Sao em không thể biết? ''
'' Ồ! Nhưng lúc lãng mạn như vậy thì em không nên nhắc đến người khác. Hiểu không?"
Diệp Bác Lâm bắt đầu động mạnh, những cú thúc như lách vào càn quét khắp nơi trong hang động.
" Chúng ta ly hôn đi." Mộc Diễm Tinh không hề chống trả, cứ vậy để cho anh thích làm gì thì làm, nhưng miệng lại nói ra câu ly hôn.
Diệp Bác Lâm chú tâm vào việc mà không để ý đến lời nói của cô, vẫn cứ càn quét khắp nói trên người cô. Động càng mạnh vào hạ bộ người con gái anh yêu mà không hề phát hiện ra cô đang nói gì.