Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 13



Mặt trời chói chang, phù hiệu cảnh sát treo trên tòa nhà của đội cảnh sát đặc nhiệm lấp lánh rực rỡ.

Bầu không khí trên sân tập nghiêm túc và trang trọng, Cố Kỳ Châu mặc đồ đen, chân mang ủng quân đội, đứng thẳng tấp, giọng nói lạnh lùng vang vọng: “Đừng tưởng thi được vào đội cảnh sát đặc nhiệm rồi là mọi chuyện đã ổn, nhắc mọi người một câu, ác mộng chỉ mới bắt đầu thôi, tôi chính là ác mộng của mọi người.”

Thực ra so với 2 vị lãnh đạo mà nói, thời gian phát biểu của anh không hề dài, những mỗi chữ đều đầy tính răn đe và cảm giác ức bách. Rõ ràng là cái nóng mùa hè tháng tám nhưng lại khiến người ta có cảm giác như cái rét mùa đông: “Cuộc huấn luyện tân binh này có tỷ lệ đậu, sứ mệnh của tôi là hạ thấp tỷ lệ đậu của mọi người bằng mọi giá, khiến mấy con gà yếu nhớt cút ra khỏi đội cảnh sát đặc nhiệm.”

Anh vừa dứt lời, bầu không khí trên sân tập trở nên kỳ lạ. Mặc dù vẫn lặng ngắt như tờ, thế nhưng ai ai cũng mang vẻ chột dạ.

Các tân binh thấp thỏm không yên, ngoài ra còn có một vài người tức giận và không phục vị cấp trên vô lý này. Các đội viên cũ thì ánh mắt sáng rực, như: một đàn sói đói, háo hức đợi "hành hạ” lính mới. Học sinh của trường trung học số 2 thì túa mồ hôi lạnh thay cho những tân binh kia, đồng thời trong lòng cũng gắn cái mác “vô nhân tính" cho người đội trưởng mặt người nhưng lại không nói tiếng người kia.

Chỉ có mỗi Trần Nhiễm Âm là cảm thấy đội trưởng Cố thế này quá quyến rũ.

Nhưng Cố Kỳ Châu cũng hiểu đạo lý vừa đấm vừa xoa, anh im lặng vài giây, lúc lên tiếng lần nữa thì giọng anh đã nhẹ nhàng hơn đôi chút, thế nhưng vẫn toát ra vài phần khiêu khích: “Tôi biết chắc chắn bây giờ mọi người rất không phục, vậy nên tôi rất mong chờ mọi người có thể dùng hành động thực tế để vả mặt tôi.” Sau đó lại trầm giọng nói vào micro, “Có tự tin vả được mặt tôi không?"

Trên sân tập lác đác truyền đến vài tiếng: “Có...”

Cố Kỳ Châu cười khẩy: “Chỉ vậy?”

Bàu không khí lại lần nữa im như thóc, người nào người nấy đều có thể cảm nhận được cơn giận của đội trưởng.

Sắc mặt Có Kỳ Châu tối lại: “Tôi hỏi lại lần nữa, có lòng tin vả mặt tôi không?”

Mọi người dưới bục đồng thanh hô lớn:“Có”.

Chấn động vòm trời, vút thẳng lên tầng mây, ngay cả những học sinh của trường trung học số 2 đứng phía sau cũng hô lớn theo.

Giọng nói của các thiếu niên lanh lảnh và trong veo, xem lẫn tiếng hô mạnh mẽ vang dội của người trưởng thành, vô cùng nổi bật.

Cố Kỳ Châu hơi nâng cằm, nhìn về phía sau sân tập, khẽ cười nói: “Suýt thì quên mất, hôm nay còn có mấy bạn nhỏ đến đây."

Các học sinh đang trong độ tuổi phản nghịch đều không muốn bị gọi là "các bạn nhỏ, cảm thấy bị xem thường, nhưng chúng cũng không dám phản bác gì, bởi vì chúng cảm nhận được rõ ràng ý xấu trong giọng nói của người đội trưởng này. Ngay cả Cố Biệt Đông cũng hơi lo lắng tháp thỏm, bởi vì cậu chưa từng thấy cậu mình lạnh lùng phũ phàng thế này bao giờ, thế nhưng cậu vẫn rất tự mãn: Đây là cậu ruột mình, trên địa bàn của cậu, chắc chắn ông cậu sẽ chiếu cố mình hơn.

Cố Kỳ Châu thở dài, nói vào micro: “Đến cũng đã đến rồi, vậy thì lột một lớp. da rồi hẵng đi."

Học sinh trường trung học số 2: “…”

Không, bọn em không muốn!

Cố Kỳ Châu hoàn toàn phớt lờ vẻ hoảng sợ và thấp thỏm của các cô cậu thiếu niên, mặt lạnh lùng nói: "Đến đội cảnh sát đặc nhiệm thì phải tuân theo quy tắc của đội cảnh sát đặc nhiệm, ràng buộc bản thân theo tiêu chuẩn đội viên chính quy, ai dám trái với quy tắc của tôi thì tôi khiến người đó ăn không ngon ngủ không yên.”

Học sinh trường trung học số 2: “...

Cứu với!

Chẳng phải đến chơi à? Sao lại thế này?

Các bạn học nhát gan đã bắt đầu ngoảnh mặt nhìn chủ nhiệm, hệt như gà con nhìn gà mẹ, ánh mắt đầy đáng thương, khát khao được che chở.

Trần Nhiễm Âm thầm nghĩ: Nhìn cô làm gì? Nhìn cô vô ích thôi, cô cũng sợ mà... Phép vua cũng thua lệ làng thôi!

Có Kỳ Châu cười khẩy: “Không cần nhìn giáo viên của các em, ở đây lời nói của giáo viên các em không có hiệu lực, tôi mới là người có quyền quyết định.”

Học sinh trường trung học số 2: “...

Được rồi, tốt thôi, chú đừng nói nữa, bọn cháu muốn về trường học bù.

Trong lòng các đội viên mới đã cân bằng hơn một chút: Mặc dù anh ta lạnh lùng phũ phàng nhưng vẫn rất công bằng, vô tình với tất cả mọi người, cho dù chỉ là một nhóm học sinh cấp hai.

Cố Kỳ Châu lại nói tiếp: “Tôi thích các bạn nhỏ nghe lời, chỉ cần các em ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không kiếm chuyện với các em, hiểu chưa?”

“Hiểu ạ...

Giọng của các thiếu niên yếu ớt, nhỏ xíu.

Cố Kỳ Châu hơi nheo mắt, phì cười: “Học sinh của trường trung học số 2 chỉ được chút tích sự thế này thôi à?”

Học sinh trường trung học số 2: "...

Ha, cái chú này, khiêu khích đúng không?

Điều các thiếu niên ở tuổi dậy thì không chịu nổi nhất chính là nói khích, Cố Kỳ Châu nhịn cười rồi lại nghiêm nghị hỏi: “Có thể yêu cầu bản thân tuân theo tiêu chuẩn của đội viên đội cảnh sát hình sự không?”

Học sinh trường trung học số 2 đồng thanh hô to: “Có thể!”

Cố Kỳ Châu bật cười: “Tốt lắm."

Tân binh bên dưới: …

Wow, không ngờ anh cũng biết cười ha ha nói tiếng người? Đúng là mới mẻ quá, mở mang tầm mắt rồi.

Trần Nhiễm Âm cảm giác lời phát biểu gây hấn của đội trưởng Cố chắc chắn có thể thành công che đậy sức hút của vẻ ngoài anh tuấn của anh, có câu thế nào ấy nhỉ? Đường đường một đấng đàn ông, tự dưng lại mọc thêm một cái mồm.

Sau khi phát biểu xong, Cố Kỳ Châu dẫn đầu toàn thể các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm, tiến hành tuyên thệ. Tất cả mọi người nhìn về phía Quốc kỳ và cờ cảnh sát, tư thế thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị, dõng dạc hô to: “Tôi là cảnh sát nhân dân Trung Quốc, tôi xin thề: Kiên quyết ủng hộ sự lãnh đạo tuyệt đối của Trung Quốc, cống hiến hết mình cho sự nghiệp cao cả của công an nhân dân. Trung thành với Đảng, phục vụ nhân dân, chấp hành pháp luật một cách công bằng chính trực, kỷ luật nghiêm minh, anh dũng chiến đấu bảo vệ an ninh chính trị, giữ vững xã hội ổn định, bảo đảm an ninh cho nhân dân!"

Rung chuyển vòm trời, vang mãi không ngừng.

Trần Nhiễm Âm cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm đứng phía trước chính là nguồn gốc của cảm giác an toàn.

Kết thúc tuyên thệ, Cố Kỳ Châu lần nữa nói vào micro, bắt đầu chia nhiệm vụ: “Trung đội 1 chuẩn bị, trung đội 2 huấn luyện tân binh, trung đội 3 huấn luyện học sinh, có bất cứ vấn đề gì thì báo cáo trực tiếp với tôi.” Sau khi giao xong nhiệm vụ, anh cũng không phí lời nữa mà dứt khoát hô: “Hành động.”

Chỉ cần không xảy ra sự cố gì bất ngờ thì trung đội 1 làm công tác chuẩn bị là nhàn nhã nhất, hoàn toàn không có ý định giải tán, khoanh tay đứng ở chính giữa sân tập, khá khó khăn khi phải chọn xem nên xem trò hề của bên nào trước. Trung đội 2 dẫn các đội viên mới đến sân tập phía Bắc dưới chân núi. Các học sinh trường trung học số 2 sang tòa nhà ký túc xá cất hành lý trước, sau đó quay lại sân tập phía Nam, tiến hành huấn luyện mở rộng dưới sự chỉ huy của sĩ quan huấn luyện của trung đội 3.

Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên rời khỏi ký túc xá rồi tạm biệt nhau, Lý Tư Miên đến căn tin lấy nguyên liệu dùng cho bữa trưa, còn Trần Nhiễm Âm theo lớp đến sân tập.

Các đội viên huấn luyện chó của trung đội 3 đều ra trận làm sĩ quan huấn luyện, đội trưởng Cố sắp xếp, còn bảo họ kéo theo cảnh khuyển của mình, có thể là anh cảm thấy huấn luyện trẻ con và huấn luyện chó chẳng có gì khác nhau cả, để đội viên huấn luyện chó làm là được.

Vị trí huấn luyện từ lớp 9/1 đến lớp 9/2 là ở sân tập phía Đông, lớp 9/4, 9/5 và 9/6 thì được các sĩ quan huấn luyện dẫn đi, không biết nhiệm vụ huấn luyện sáng hôm nay là gì, từ lớp 9/7 đến lớp 9/9 thì ở sân tập phía Tây.

Nhiệm vụ huấn luyện đầu tiên của lớp 9/2 là vượt tường cao bốn mét, một bức tường bốn mét màu xanh lam trơn nhẫn và thẳng đứng, tất cả các thành viên trong lớp đều vượt qua bức tường mà không một ai rơi xuống thì mới tính là nhiệm vụ thành công.

Trước khi bắt đầu huấn luyện, sĩ quan huấn luyện chính Hà Tất phải tìm vài đồng đội của trung đội 1 thị phạm động tác cho học sinh lớp 9/2.

Động tác dựng thang người, tầng dưới cùng nhiều người nhát, sau đó người ở tầng trên giảm dần, người sau giẫm lên vai người trước để lên, người đã lên rồi thì đưa tay kéo người dưới lên. Người cuối cùng là khó lên nhất, vì cánh tay không đủ dài, thế nên cần có một người bám lên tường rồi duỗi tay kéo, cũng có nghĩa là dùng độ dài cơ thể làm thành sợi dây.

Lúc nhìn các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm thị phạm, trong mắt mọi người đây tò mò và háo hức muốn thử sức, đồng thời cũng lộ ra vẻ lo lắng và sợ sệt, nhất là các bạn học nữ, lo đến khi đó sẽ bị các bạn học khác chế nhạo vì béo.

Sau khi thị phạm xong, Hà Tắt lại giải thích một số điều cần chú ý cho các học sinh lớp 9/2.

Vẻ mặt và giọng của Hà Tất hơi nghiêm túc, mọi người đều căng thẳng, chỉ có Cố Biệt Đông là vô cùng thoải mái, bởi vì cậu khá thân với Hà Tất, biết anh ấy đang giả vờ nghiêm túc thôi chứ thực ra chẳng nghiêm chút nào cả, hơn nữa cậu cũng rất quen thuộc với chú cảnh khuyển Bạch Nha do Hà Tát huấn luyện.

Lúc mọi người đều đang nghiêm túc lắng nghe sĩ quan Hà nói, Có Biệt Đông đứng cuối hàng lặng lẽ vẫy tay với Bạch Nha đang ngồi xổm bên cạnh, vốn muốn chào hỏi nó thân thiết, không ngờ Bạch Nha lại phũ phàng phản bội.

Bạch Nha nhảy "phốc khỏi mặt đất, bừng bừng khí thế xông thẳng đến trước mặt Có Biệt Đông, nghễn cỗ sủa: “Gâu gâu gâu!" Khiến các bạn học sinh xung quanh sợ hãi liên tục lùi về sau, còn Bạch Nha thì nhìn chằm chằm Cố Biệt Đông không tha.

Cố Biệt Đông câm nín, cảm thấy hành động này của Bạch Nha chẳng khác nào đang tuyên bố với mọi người: Là cậu! Chính cậu không nghiêm túc nghe lời!

Trần Nhiễm Âm vừa giận vừa bất lực: “Cố Biệt Đông, em làm cái gì đấy?”

Cố Biệt Đông quả quyết lựa chọn trả đũa, nhìn cô giáo của mình bằng vẻ mặt vô tội: "Em không biết, tự dưng nó dữ với em.”

Trần Nhiễm Âm: "..." Thế à?

Bạch Nha càng giận dữ: “Gâu gâu gâu!” Nó chỉ không biết nói chuyện thôi, nó không ngốc, nó là cảnh khuyển, nó hiểu tiếng người!

Hà Tất sầm mặt đi tới, đầu tiên là cúi người đút cho Bạch Nha nửa cây xúc xích, khen nó đã kịp thời phát hiện phần tử gây rối, rồi lại vỗ đầu nó, bảo nó tránh ra xa một chút, đừng dọa các bạn học sinh khác, sau đó mới đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Cố Biệt Đông, nghiêm nghị khiển trách: “Cố Biệt Đông, ra khỏi hàng!”

“…”

Đúng là không nể tình cũ mà.

Cố Biệt Đông bất đắc dĩ bước ra khỏi hàng. Hà Tất chắp tay sau lưng, không cho ai phản đối: “Tất cả mọi người chống đẩy 25 cái, bắt đầu!”

Cả lớp đều ngẩn ra, người bất ngờ nhất là Cố Biệt Đông, cậu hoàn toàn không hiểu, mở lớn mắt nhìn Hà Tát: “Có liên quan gì đến họ? Một mình cháu làm một mình cháu chịu!”

Hà Tất mặt không đổi sắc, đanh lại: “Vì các cháu là một tập thể, lỗi của một người là lỗi của tập thể, sai lầm của một người sẽ dẫn đến sai lầm của tập thể!”

Cố Biệt Đông: “…”

Hà Tất tiếp tục khiển trách cậu: “Lúc nói những điều cần chú ý cháu không nghe, lỡ như xảy ra sơ suất thì cháu sẽ hại tất cả mọi người!”

Cố Biệt Đông cắn chặt răng, không có gì để nói, nhưng khuôn mặt non nớt vẫn tỏ vẻ bướng bỉnh và không phục.

Hà Tất lặp lại: “Tất cả mọi người, chống đẩy năm mươi cái, bắt đầu!”

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi lại nhiều thêm hai mươi lăm cái, rõ ràng vẫn còn định tăng lên tiếp.

Cố Biệt Đông cũng không cứng đầu nữa mà lập tức nằm bò xuống đất, các bạn học khác cũng thế, lập tức đồng loạt nằm xuống.

Trần Nhiễm Âm cũng nằm bò trên đất.

Hà Tất sững người, cụp mắt nhìn cô, hơi bất ngờ.

Các học sinh cũng cực kỳ ngạc nhiên, có chút cảm động: Chim Ưng được lắm, có nghĩa khí, có thể hòa hợp!

Cùng với tiếng đếm của Hà Tất, năm mươi ba thành viên của lớp 9/2 tính cả Trần Nhiễm Âm đều nằm bò trên nền đất nóng, chống đẩy lên xuống. Mặc dù chẳng có mấy người được tư thế đúng chuẩn, nhưng ai nấy đều rất nghiêm túc, thế nên Hà Tất cũng không bới móc.

Dưới cái nắng gay gắt, chống đẩy xong năm mươi cái, người nào người nấy cũng thở hồng hộc, gò má đỏ gay, trán túa mồ hôi.

Sau khi đứng lên, Cố Biệt Đông nhìn Bạch Nha đầy oán hận, Bạch Nha ngẳng đầu ưỡn ngực vẫy đuôi, khịt mũi khinh thường cậu.

Cuối cùng Hà Tất vẫn nể tình cũ, nể mặt Cố Kỳ Châu nên không phạt Cố Biệt Đông nhiều, chống đẩy xong thì cho cậu về hàng. Song, Cố Biệt Đông vừa đứng lên thì giọng Cố Kỳ Châu từ. phía sau truyền tới: "Cố Biệt Đông, ra khỏi hàng!”

Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng và cứng rắn khiến con người ta dù trong ngày hè nóng bức cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Không ai trong lớp 9/2 dám quay đầu, bởi vì mọi người đều nhận ra người này là ai: Chính là đội trưởng "vô nhân tính” kia. Sống lưng lạnh toát, các “bạn nhỏ” đều đứng thẳng tắp, mồ hôi lạnh túa ra, ai nấy cũng sợ bị anh bới lỗi sai.

Cố Biệt Đông càng không dám quay đầu, cậu cũng có dự cảm, chắc cậu mình đã đứng phía sau từ lâu rồi, đã nhìn rõ mồn một hành vi vi phạm kỷ luật của cậu vừa rồi, bây giờ bảo cậu rời hàng là để phạt cậu, vì việc nước quên tình nhà, cũng là để giết gà dọa khi.

Trần Nhiễm Âm thì chẳng sợ hãi gì, cô quay đầu nhìn.

Dáng người Cố Kỳ Châu thẳng tắp, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hệt như được tạc ra, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Lần đầu tiên cô thấy Cố Kỳ Châu nghiêm túc như vậy, không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẫn hơi vui vì cuối cùng cô cũng nhìn thấy một mặt khác của anh, còn thầm nghĩ: Thì ra đây chính là đội trưởng Cố trong đồng phục cảnh sát.

Cố Biệt Đông giả câm vờ điếc, cược một ván tình thân, định giả ngốc cho qua, thế nhưng Cố Kỳ Châu lại không định tha cho cậu. Anh nhìn chòng chọc lưng Cố Biệt Đông, giọng điệu lại thêm phần nghiêm nghị: “Cố Biệt Đông, ra khỏi hàng!”

Rõ ràng, ván tình thân này cậu thua cược rôi.

Bây giờ Có Biệt Đông đã xác định được cậu mình chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, trong lòng cậu không khỏi hoảng sợ, vô thức nhìn Trần Nhiễm Âm bằng ánh mắt cầu cứu.

Mặc dù Trần Nhiễm Âm cũng đổ mồ hôi thay cậu, nhưng mà ấy... thằng nhóc này đúng là thiếu đòn mà!

Có Biệt Đông liếm đôi môi khô khốc, cũng không biết là để lầy lòng cậu mình hay là bị ép đến đường cùng mà đưa ra kế này, cậu nhìn Trần Nhiễm Âm bằng vẻ đáng thương, gọi: “Mợ.”

Trần Nhiễm Âm:

Cố Kỳ Châu: “...”

Toàn thể bạn học lớp 9/2: M-mợ? Chim Ưng là mợ cậu à? Con mẹ nó cậu là con ông cháu cha à?

Hà Tắt và các đội viên đến thị phạm lập tức trợn lớn mắt: Trời má? Thật không vậy? Đùa hay thật thế?

Ngay cả Bạch Nha cũng mở lớn mắt, vễnh cao tai lên như thể sợ mình sẽ bỏ qua tin tức quan trọng gì đó

Mọi người đều chết sững trước tiếng “mợ” này, mà người chết sững nhất

không ai khác ngoài đương sự.

Cố Kỳ Châu tái mặt, chỉ muốn đạp chết Cố Biệt Đông.

Trần Nhiễm Âm thì không biết nên trưng ra vẻ mặt gì, cô giận dữ nghĩ: Đúng thật là, thằng nhóc ngốc nghếch này gọi linh tinh cái gì thế chứ!

Người bị gọi ngại biết bao nhiêu…

Ngay sau đó cô ngoảnh mặt nhìn Có Kỳ Châu, nói: "Anh đi trước đi, lớp chúng tôi còn phải huấn luyện nữa, kết thúc rồi tính tiếp."

Cố Biệt Đông suýt thì rơi nước mắt: Chim Ưng, từ hôm nay trở đi cô chính là mợ của eml

Nhìn Trần Nhiễm Âm, không hiểu sao Cố Kỳ Châu luống cuống, anh cắn răng, thật sự xoay người rời đi.

Hà Tất và các đội viên khác hoàn toàn ngẩn ra: Mẹ nó... Là thật à!!!