Sau khi liên hoan sẽ là thời gian nghỉ ngơi, Trần Nhiễm Âm phân công người trực nhật xong thì trở lại văn phòng của mình thu dọn đồ đạc. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng người nói lớn: “Báo cáo.”
Giọng nói của cô gái dịu dàng từ tốn, Trần Nhiễm Âm ngẩng đầu nhìn Hứa Từ Thoại: “Mời vào.”
Không có giáo viên nào khác trong văn phòng, Hứa Từ Thoại bước đến bàn của Trần Nhiễm Âm: “Cô Trần, chiều nay cô có thời gian không ạ?”
Trần Nhiễm Âm ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”
Hứa Từ Thoại: “Có người rủ mọi người đi xem phim nên bảo em tới mời cô cùng đi.”
Trần Nhiễm Âm hỏi tiếp: “Ai tổ chức thế?”
Hứa Từ Thoại mím môi: “Cố Biệt Đông.” Cô bé lại vội vàng nói thêm: “Mọi người đều muốn cô đi.”
Trần Nhiễm Âm không đồng ý ngay lập tức mà do dự một chút, hỏi trước một câu: “Mấy giờ?” Thật ra cô cũng rất muốn đi, bởi vì cô cảm thấy sau khi cô đi đám học trò này mới chịu buông tha cho cô, nhưng cô quả thật quá mệt mỏi, mệt đến mức không muốn làm gì cả, chỉ muốn về nhà nằm liệt.
Hứa Từ Thoại: “Khoảng sáu giờ ạ.”
Trần Nhiễm Âm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã gần bốn giờ rồi... Thời gian này rất thích hợp để về nhà làm đồ vô dụng!
Cô không muốn bọn trẻ thất vọng, nhưng cũng không thực sự muốn đi nên đành từ chối khéo: “Cũng thời gian này nhưng một ngày khác đi, tối nay cô có hẹn rồi.”
Hứa Từ Thoại không thể làm gì được, đành phải trả lời: “Vậy, vậy được rồi...”
Trần Nhiễm Âm an ủi một câu: “Hôm nay chơi vui vẻ nhé, lần sau cô mời các em xem phim.” Cô lại dặn dò, “Đừng chơi quá muộn, xem phim xong về nhà liền, chú ý an toàn.”
“Vâng.” Hứa Từ Thoại thầm thở dài một hơi, vừa trở lại phòng, Cố Biệt Đông liền xách chổi vọt tới trước mặt cô ấy, hoảng hốt hỏi: “Thế nào?” Cậu muốn lừa Trần Nhiễm Âm đến rạp chiếu phim, để cậu của cậu cùng mợ xem phim, tạo cơ hội cho hai người ở riêng một mình. Vốn cậu muốn tự mình mời, nhưng nghĩ lại nếu tự thân ra trận có vẻ quá lộ liễu, người thông minh lại sắc bén như Chim Ưng sẽ nhìn ra sơ hở, cho nên mới nhờ Hứa Từ Thoại.
Hứa Từ Thoại tiếc nuối lắc đầu: “Cô Trần không đi.”
Haiz, cuộc sống đúng là khó khăn, ruột già bọc ruột non... Cố Biệt Đông tỏ vẻ phiền phức, thở dài, vừa gãi tóc vừa nói: “Vé xem phim tớ đã mua luôn rồi.”
Hứa Từ Thoại ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là cậu đi hỏi lại lần nữa xem?”
Cố Biệt Đông: “Nếu thế chắc chắn cô ấy có thể đoán được là cậu tớ muốn mời cô ấy xem phim.”
Hứa Từ Thoại: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cố Biệt Đông cũng không biết, dứt khoát bắt đầu mặc kệ: “Thôi kệ, tớ hết bổn phận rồi, để cậu tớ tự mình giải quyết đi.”
“......”
Nói từ bỏ là từ bỏ thật luôn?
Hứa Từ Thoại có chút không nói nên lời: “Cậu mua vé hết rồi sao?”
Trong đầu Cố Biệt Đông lóe lên ý nghĩ, lập tức nói: “Hay là hai chúng ta đi xem đi?”
Hứa Từ Thoại đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai má đỏ lên, xoay mặt rời đi: “Tớ không đi, tớ muốn về nhà.”
Cố Biệt Đông hết hy vọng, cầm cây chổi, vác hết sĩ diện đi theo phía sau người ta: “Phim chỉ một tiếng rưỡi thôi, nếu cậu sợ muộn thì mình có thể đổi giờ xem, xem sớm hơn một chút.”x26#x9;
Hứa Từ Thoại cũng trở lại chỗ ngồi của mình, vừa thu dọn túi xách vừa nói: “Không đi, tớ sẽ về nhà.”
Cố Biệt Đông không còn cách nào khác ngoài việc nhượng bộ: “Tớ đưa cậu về nhà nhé?”
Hứa Từ Thoại: “Không cần, mẹ tớ đến đón rồi.”
“Vậy thì...” Cố Biệt Đông nhìn như đã bỏ cuộc, nhưng lại không hoàn toàn bỏ cuộc: “Ngày mai cậu có thời gian không? Chúng ta đến thư viện để học đi?”
Hứa Từ Thoại vẫn giữ nguyên thái độ: “Không đi đâu, tớ có một lớp học ở nhà.”
“À...” Cố Biệt Đông hơi giận dỗi, càng thêm uất ức, lại có chút khó hiểu: Chuyện gì xảy ra vậy? Lúc trước cô ấy đối xử với cậu rất tốt, sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy? Cậu có làm gì sai không? Hay lỡ làm gì làm cho cô ấy tức giận? Không, không phải mà? Cậu thấy cậu cũng đối xử tốt với cô ấy mà nhỉ? Chẳng lẽ là do trước đây cậu hay trốn nộp bài tập Vật lý? x26#x9;
“Chuyện là… sau này tớ sẽ nộp bài tập vật lý.” Cậu vội vàng bày tỏ thái độ.
Hứa Từ Thoại đeo cặp sách trên lưng, trả lời: “Ừm, cố lên.” Cô ấy nói xong thì rời đi, lại liếc cậu thêm một cái.
Cố Biệt Đông: “...”
Không còn gì nữa sao? Chỉ cổ vũ cậu thôi à?
Sau đó trái tim thủy tinh của cậu lại đau buồn suy nghĩ: Cậu đã quên thời điểm bọn mình bị bọn cướp nhốt trong nhà kho rồi sao? Tình bạn của hai chúng ta... Con người thật là, cậu thực sự tàn nhẫn!
Sắc trời tuy rằng có chút âm u nhưng tuyết đã ngừng rơi, Trần Nhiễm Âm sau khi rời khỏi khu học chính thì đi thẳng đến bãi đỗ xe. Trong đầu cô đều là chuyện ngày mai xem mắt, lòng cô rất phiền não, muốn chủ động chấm dứt lần xem mắt này nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Lỡ làm không khéo thì phật lòng người ta, biết đâu lại truyền đến tai mẹ cô thì lại phiền phức thêm.
Tuy nhiên vừa lên xe xong, đang thắt dây an toàn thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, màn hình sáng lên hiện một tin nhắn WeChat. Trần Nhiễm Âm cầm lên nhìn, thiếu chút nữa đã mừng đến phát khóc.
Chương Vị Minh: 【Cô Trần, đắn đo nhiều lần, tôi quyết tâm thẳng thắn với cô một chuyện. Thật ra tôi đã sớm có người trong lòng nhưng trong nhà không đồng ý, tôi lại không thể phản kháng mới nhu nhược đồng ý đi xem mắt. Nhưng chuyện kéo dài cho đến bây giờ trong lòng tôi lại càng thêm tự trách bất an, thẹn với người yêu cũng thẹn với cô, nên đành hạ quyết tâm thẳng thắn với cô. Tôi không muốn lừa dối cô một lần nữa, cũng không muốn phản bội người yêu, vì vậy cuộc gặp gỡ ngày mai xin phép hủy bỏ, tôi thực sự xin lỗi! Trong nhà và người giới thiệu bên kia tôi cũng sẽ tự mình đi giải thích, tuyệt đối sẽ không thêm phiền toái cho cô. Lại nói một lần nữa, thật sự rất xin lỗi, xin lỗi!】
Thật sự là, bất ngờ... Trần Nhiễm Âm khép miệng lại, sợ anh ta hối hận, vội vàng trả lời: 【Không sao, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, anh nhất định đừng tự trách!】
Chương Vị Minh: 【Thật nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích sự thông cảm và bỏ qua của cô. Cô thật sự là một người rất ưu tú, chân thành chúc cô có thể sớm tìm được người chồng như ý của mình.】
Xuất phát từ lễ phép, Trần Nhiễm Âm cũng trả lời: 【Cũng chúc anh và người yêu của anh có thể sớm nên duyên tốt đẹp.】
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.
Xem mắt cũng kết thúc.
Trần Nhiễm Âm thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng sung sướng buông điện thoại xuống, vừa ngâm nga khúc nhạc vừa lái xe.
Giờ là thời gian cao điểm tan học, trên đường ngoài cổng trường vẫn ùn tắc như trước, đủ loại người và xe cộ giống như nước đổ vùng trũng, đều tập trung cùng một chỗ. Trần Nhiễm Âm đi rồi lại dừng, từng chút từng chút nhích về phía trước, rất lâu mới gian nan mới lái ra khỏi đám người.
Con đường phía trước rộng mở sáng sủa, đang lúc cô chuẩn bị đạp mạnh chân ga, phía trước xe bỗng nhiên có một người chạy ra...
Cố Kỳ Châu mặc áo khoác denim màu lam, quần công sở đen, hai chân thon dài thẳng tắp, đột nhiên từ đám người đông đúc bên cạnh vọt ra, sải bước đi tới trước xe Trần Nhiễm Âm, chặn đầu xe cô.
Trần Nhiễm Âm choáng váng, vội vàng đạp phanh.
Cố Kỳ Châu chần chờ kéo cửa ghế phụ, lạnh mặt lên xe.
Trần Nhiễm Âm bối rối, vội vàng dừng xe bên lề, ngơ ngác nhìn người bên cạnh: “Anh, sao anh lại tới đây?” Nghỉ phép sao?
Sắc mặt Cố Kỳ Châu tái mét, anh nhìn chằm chằm cô: “Cùng cô Trần đi xem mắt, giúp cô tham mưu.”
Trần Nhiễm Âm: “...” Anh nghe ai nói??! Đây có phải là cả một nhà máy sản xuất giấm không đấy?!
Da đầu cô căng lên, vừa chột dạ lại vừa kích động, vội vàng trấn an vị ái phi nhỏ mọn của mình: “Cái gì? Xem mắt? Ai nói em sẽ đi xem mắt?” Cô bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội, bất đắc dĩ nói: “Tin giả, thật đấy!” Lại nói, “Bịa đặt thôi, chỉ là tin đồn, tin đồn!”
Tuy nhiên vừa dứt lời, màn hình trên xe bỗng hiện lên thông báo cuộc gọi đến được kết nối với Bluetooth của điện thoại di động: 【Chương Vị Minh gọi tới】Trần Nhiễm Âm hoảng sợ, vội vàng cúp máy, nghĩ thầm: Còn chuyện gì nữa! Không phải nói hết trên Wechat rồi sao? Không cần gọi điện thoại nữa chứ?!
Cố Kỳ Châu trầm mặt hỏi: “Sao lại không nghe máy?”x26#x9;
Trần Nhiễm Âm nói hươu nói vượn: “Điện thoại đồng nghiệp, không muốn nhận.” Ai ngờ, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, là tiếng Chương Vị Minh gửi tin nhắn Wechat cho cô: 【Cô Trần, tôi đã thành thật thông báo cho bố mẹ và người giới thiệu. Tôi lại gây rắc rối cho cô rồi, tất cả là lỗi của tôi, một lần nữa nói xin lỗi với cô.】
Điều nhỏ nhặt này cũng cần gọi điện thoại sao? Sau khi nghe xong WeChat, Trần Nhiễm Âm thở dài một hơi trong lòng, muốn phình cả não.
“Em thừa nhận, đúng là em muốn đi xem mắt.” Cô nghĩ nếu đã bị Cố phi bắt quả tang, vậy thì dứt khoát thẳng thắn đi, tranh thủ khoan hồng: “Nhưng hiện tại đã huỷ bỏ xem mắt rồi, người ta đã có người trong lòng, anh đừng nghĩ lung tung.”
Cố Kỳ Châu tức giận: “Nếu anh ta không có người trong lòng thì em sẽ đi đúng không?”
Thì đúng là thế thật... Nhưng mà Trần Nhiễm Âm tuyệt đối không nói thật, tuyệt đối không ôm toàn bộ sai lầm về mình, vì thế bắt đầu tính sổ cũ, chất vấn ái phi của cô: “Tại sao em phải đi xem mắt trong lòng anh không rõ sao? Anh bảo em đi mà? Bảo em cút càng xa càng tốt mà? Nói rằng anh không bao giờ muốn gặp lại em nữa mà!”
Cố Kỳ Châu không nói nên lời, chuyện này đúng là anh đuối lý.
Anh thở dài, cúi đầu nhận sai: “Chuyện đó đúng là do anh, anh xin lỗi em, xin lỗi.”
Trần Nhiễm Âm càng lúc càng hăng hái bắt chẹt: “Xin lỗi là xong rồi sao? Nếu xin lỗi là xong chuyện thì cần cảnh sát làm gì?”
Mặt Cố Kỳ Châu biến sắc, anh trả lời: “Anh chính là cảnh sát, em có tủi thân có thể nói với anh, anh sẽ phân xử cho em.”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Dưới tòa ai dám kiện cán bộ?
Mặc dù biết nói đạo lý với Trần Hoàng là không có ích gì, nhưng Cố Kỳ Châu vẫn cố gắng giảng đạo lý với cô: “Anh có sai, anh thừa nhận, nhưng mà em cũng không nên tiếp tục đi xem mắt.”
Ơ? Anh đang lên án cô đấy à?
Anh dám lên án cô? x26#x9;
Trần Nhiễm Âm lạnh lùng nói: “Trách em sao? Nếu anh dịu dàng một chút, săn sóc một chút, hiểu chuyện một chút, làm gì có chuyện em đi tìm người đàn ông khác?”
Cố Kỳ Châu: “...”
Em đúng là đồ cặn bã.
Nhưng anh mắc nợ cô, chỉ thích tính cặn bã này của cô.
Để không khiến bản thân chết vì tức, Cố Kỳ Châu hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, liếm môi gật đầu: “Trách anh, trách anh, đều là lỗi của anh.”
Trần Nhiễm Âm cũng gật đầu: “Đúng! Không sai! Đó là lỗi của anh! Anh đã chĩa súng vào em!”
Cố Kỳ Châu sửng sốt, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh cầm súng chĩa vào em khi nào?” Mẹ nó anh nào có dám?
Trần Nhiễm Âm một năm một mười lật lại chuyện cũ: “Khoảng 10h30 sáng ngày 25 tháng 8 năm nay, trong lúc diễn tập, anh cầm một khẩu súng màu đen chĩa vào đầu cổ và thắt lưng của em!”
Cố Kỳ Châu không còn lời nào để nói, hoàn toàn đầu hàng.
Từ thời trung học anh đã không nói lại cô, bây giờ anh lại thất bại thảm hại.
Đời này của anh xem như hoàn toàn ngã gục vì cô.
Anh thở dài một hơi, vừa lắc đầu vừa bất đắc dĩ: “Không hề, anh nhận thua.”
Trần Nhiễm Âm lúc này mới thôi giận, hừ lạnh một tiếng, lại nhấc mắt liếc anh một cái, hỏi: “Sao hôm nay anh lại tới đây?”
Cố Kỳ Châu: “Xin nghỉ.”
Cố ý xin nghỉ vì đến ngăn cản cô đi xem mắt?
Có vẻ như anh đã nhận thấy nguy cơ và bắt đầu khủng hoảng.
Trần Nhiễm Âm trong lòng mừng thầm, nhưng vẫn nghiêm mặt như trước, hỏi: “Nếu em nói trước cho anh biết, anh có đồng ý tin tưởng em không?”
Cố Kỳ Châu: “Em nghĩ đẹp quá đấy.”
Đuôi lông mày Trần Nhiễm Âm nhướng lên, bắt đầu kích thích anh: “Hai chúng ta cũng không có quan hệ gì, em đi xem mắt thì làm sao? Anh là người ngoài liên quan gì?”
Cố Kỳ Châu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô. Trần Nhiễm Âm không cam chịu yếu thế nhìn lại anh, hơi ngửa cằm, trong ánh mắt viết đầy hai chữ “Khiêu khích”.
Cuối cùng, Cố Kỳ Châu bại trận, khẽ thở dài, đưa tay phải vào túi phải áo khoác denim, lấy ra hộp nhẫn màu lam đậm. Sau khi mở ra, anh lấy nhẫn kim cương từ trong lớp lót nhung đen ra, nửa tin nửa ngờ nói: “Đưa tay đây.” Anh muốn nhốt cô gái bất kham này vào tù, cả đời cũng không buông ra.
Trần Nhiễm Âm lại nổi giận, có chút tủi thân nói: “Thái độ này của anh là sao?”
Cố Kỳ Châu thoáng giật mình, anh cũng ý thức được thái độ của mình không đúng.
Lúc này đáng ra anh phải nhẹ nhàng hơn, thái độ tốt hơn và cả khiêm tốn.
Anh rũ mắt, sắp xếp lại từ ngữ, sau đó, nhìn về phía Trần Nhiễm Âm, nghiêm túc nói với cô: “Anh rất thích em, anh muốn ở bên em, đời này sẽ không bao giờ tách ra.”
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô,đôi mắt đen nhánh, thần sắc cực kỳ chăm chú, trong mắt tất cả đều là cô.
Trần Nhiễm Âm cắn môi dưới, tròng mắt đảo một vòng, nói: “Được, còn thiếu một chút, tiếp tục nói!” Ái phi của cô là một thẳng nam chính hiệu, không có nhiều lời hoa mỹ, từ trước đến nay luôn nói ít làm nhiều. Từ khi còn học trung học anh đã rất ít nói mấy lời tình cảm với cô, miệng cứng hơn sắt thép, hiện tại mới có được cơ hội, phải khiến cho anh nói thêm vài câu.
Cố Kỳ Châu biết cô cố ý, thật ra trong lòng anh cũng không kháng chỉ, đối với thánh thượng của anh là nhận mệnh nghe theo. Nhưng anh cũng không am hiểu mấy lời tình cảm, thay vì lục lọi ruột gan nói ra mấy lời sến sẩm, chi bằng thẳng thắn lại ngắn gọn: “Để em ở cùng người đàn ông khác anh không yên tâm, anh sợ em chịu ấm ức. Anh lo lắng người khác hầu hạ em không tốt, nên để anh tự mình hầu hạ em, hầu hạ em cả đời, cố gắng hết sức đối xử thật tốt với em.”
Trần Nhiễm Âm vẫn chưa thỏa mãn: “Chưa qua cửa, tiếp tục nói!”
Đội trưởng chống khủng bố dù có lợi hại hơn nữa thì cũng khổ sở vì tình, khảo nghiệm nói mấy lời tình cảm này thật sự làm khó Cố Kỳ Châu. Miệng lưỡi bỗng trở nên vụng về vô cùng, thậm chí anh còn bắt đầu hồi tưởng lại lúc trước Trần Hoàng
vẽ bánh cho anh như thế nào, chuẩn bị tham khảo một chút.
Nhưng mà, sau khi hồi tưởng lại một lần anh mới phát hiện, không phải tất cả mọi người đều giống như Trần Hoàng, chỉ cần mở miệng là nói được mấy lời gì mà em yêu anh muốn chết, không có anh em không sống được, anh là tâm can đại bảo bối của em, chỉ cần anh dành hết trái tim cho em, em chết cũng cam tâm... Những lời này, bảo anh thật sự nói ra miệng…
Phải thừa nhận là cô cũng lợi hại.
Cố Kỳ Châu hơi nhíu mày, khẽ hé răng, Trần Nhiễm Âm nóng nảy nói: “Anh mau nói đi chứ!” Cô lại hung hăng uy hiếp, “Trẫm không có kiên nhẫn đâu đấy! Nếu khanh không nói tiếp, trẫm sẽ bỏ khanh ở trong lãnh cung luôn!”
Cố Kỳ Châu bất đắc dĩ, dứt khoát trực tiếp tỏ thái độ: “Anh đưa thẻ lương của anh cho em, ngay cả mật khẩu thanh toán của các loại tài khoản cũng đưa cho em, thêm số điện thoại di động của em vào, được chứ?”
Trần Nhiễm Âm: “...” Để anh nói hai câu tình cảm mà cứ như kêu anh chết không bằng!
Cô thở dài một hơi, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm anh: “Anh chỉ biết nói mấy câu vô nghĩa thôi sao? Nói mấy lời khác khó khăn lắm à?” Cô buồn bực cởi dây an toàn của mình ra, xắn tay áo lên: “Nhìn trẫm này.” Nói xong, cô giơ tay phải lên, chỉ vào ngực mình, nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Kỳ Châu, dùng cách cơ bản nhất để dạy anh vẽ bánh: “Trái tim của em rất lớn, quãng đời còn lại cũng rất dài, nhưng chỉ cần có anh là đủ.” Cô hơi ngả người trên về phía anh, lấy tay chạm nhẹ vào ngực anh: “Em hy vọng nơi này của anh cũng chỉ có em, chỉ cần trong lòng anh có em, cho dù chỉ là từng có, đời này em cũng mãn nguyện rồi.”
Từng câu từng chữ đượm tình, chiếc bánh vẽ ra vừa to vừa thơm.
Thật đúng là Trần Hoàng.
Cố Kỳ Châu đột nhiên phát hiện mình thua cũng chẳng sai, bởi vì anh hoàn toàn không phải là đối thủ của cô. Cô chỉ tùy ý nói một câu là có thể trêu chọc anh, làm cho anh vừa lòng thỏa ý, anh còn phản kháng thế nào nữa? Trực tiếp đầu hàng còn hơn...
Anh đột nhiên nâng tay trái lên nắm chặt cằm cô, môi đồng thời dán chặt môi cô, hôn cô.
Trần Nhiễm Âm choáng váng.
Nụ hôn này không dài cũng chẳng ngắn, nhưng ngang ngược mạnh mẽ, đến mức lưỡi cô cũng đau.
Cố Kỳ Châu buông môi cô ra nhưng vẫn không thả tay mình xuống, nắm cằm cô nói: “Em có đồng ý không?”
Trần Nhiễm Âm không có lý do gì để không đồng ý, nhưng: “Không có sự cho phép của trẫm mà khanh dám hôn trẫm, đây có thể coi là phạm thượng đấy.”
Cố Kỳ Châu cuống quít hỏi ngược lại: “Cái này có tính là gì đâu chứ?”
Còn có thể phạm thượng hơn nữa.
Trần Nhiễm Âm trong lòng vui vẻ, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện lên sự kích động cùng càn rỡ khó nén, thế nhưng ngoài miệng vẫn đứng đắn: “Trẫm không hiểu khanh đang nói gì.” Nói xong, cô vươn tay phải của mình ra: “Đeo vào cho trẫm đi.”
Cố Kỳ Châu thầm thở phào nhẹ nhõm, buông cằm cô ra, nắm lấy tay cô rồi đeo nhẫn kim cương lên ngón tay cô.
Nhẫn vừa vặn, không to không nhỏ.
Sau khi đeo nhẫn cho cô, Cố Kỳ Châu lại nâng tay cô lên, cúi đầu hôn lên ngón tay cô một cái.
Trong lòng Trần Nhiễm Âm cực kỳ hài lòng, sau khi thu tay phải của mình lại, cô tràn đầy vui mừng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn. Lúc nhìn xa lúc nhìn gần, lúc thì đưa tay tới sát trước mắt ngắm nghía thật kỹ, lúc thì duỗi thẳng cánh tay, đưa bàn tay ra xa để ngắm.
Càng nhìn càng đẹp.
Thẩm mỹ của trai thẳng có vẻ cũng được.
Cố Kỳ Châu nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, nhếch khóe môi nói: “Anh còn mua cho em một thỏi son nữa.” Nói xong, anh lại đưa tay vào trong túi áo khoác, lấy son môi ra.
Chanel? Trần Nhiễm Âm cực kỳ kinh ngạc, cảm giác ái phi của cô thật sự đã thông suốt rồi!
Sau khi nhận lấy son môi, cô lập tức xé bao bì ra, mở nắp nhìn màu sắc, bỗng chốc rơi vào trầm mặc...
Cố Kỳ Châu: “Đẹp không?” Trong giọng nói của anh mang theo chút chờ mong.
Trần Nhiễm Âm cắn răng, không chút thay đổi nhìn anh: “Anh thấy đẹp sao?”
Cố Kỳ Châu rất tự tin vào thẩm mỹ của mình: “Đẹp, phù hợp với em.”
Trần Nhiễm Âm: “...” Con mắt nào của anh đoán màu hồng cánh sen này rất hợp với em thế?
Tuy rằng không nói nên lời, nhưng cô cũng không muốn đánh vào sự nhiệt tình của ái phi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh tặng cô son môi mà!
Cô thở dài một hơi, đóng nắp son môi lại, miễn cưỡng trả lời: “Ừm, em rất thích.”
Cố Kỳ Châu: “Em thử chút đi.”
Trần Nhiễm Âm: “Trời sắp tối rồi, ngày mai em thử.” Sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh xin nghỉ phép bao lâu?”
Cố Kỳ Châu: “Tám giờ sáng mai trở về đội.”
“Ồ.” Trần Nhiễm Âm cắn môi dưới, nhanh chóng tính toán trong lòng, sau đó mở miệng: “À thì, trên chứng minh thư anh dùng bây giờ là tên là Lâm Vũ Đường hay Cố Kỳ Châu?”
“Cố Kỳ Châu.”
“À.” Trần Nhiễm Âm lại nói: “Em muốn xem một chút.”
Cố Kỳ Châu cảm thấy kỳ quái, cũng không biết vì sao cô bỗng muốn xem chứng minh thư của anh, nhưng anh vẫn rút ví tiền trong túi ra, lấy chứng minh thư cho cô xem.
Trần Nhiễm Âm cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa tự hào lại kiêu ngạo thầm cảm khái: Không hổ là ái phi của trẫm, giấy tờ tùy thân cũng đẹp trai như vậy!
Sau đó cô nói thêm: “Em cũng mang theo chứng minh thư, anh muốn xem thử không?”
Cố Kỳ Châu đã hơi hiểu ý, nhưng vẫn trả lời: “Ừm.”
Trần Nhiễm Âm lập tức xoay người, nhanh chóng đưa tay về phía ghế sau lấy cái túi của mình, sau đó rút chứng minh thư ra nhét vào tay Cố Kỳ Châu, lại thề son sắt cam đoan: “Anh yên tâm, anh là cảnh sát, em đi theo anh tuyệt đối sẽ không ngáng chân anh, đời này em tuyệt đối không dính vào cờ bạc và ma tuý!”
“......”
Đâu có giống nhau?
Cố Kỳ Châu bất lực nói: “Em quên chiến dịch chống nội dung khiêu dâm à?”
Trần Nhiễm Âm tức giận, nghĩ thầm: Ý em là đang ám chỉ đến bước này đó, anh hiểu không?
Để đạt được mục đích của mình, cô đành phải nói thẳng thắn hơn một chút: “Khách sạn bây giờ có phải kiểm tra chứng minh thư không?”
Cố Kỳ Châu sửng sốt, bỗng nhiên hiểu được ám chỉ của cô, cổ họng đột nhiên khô nóng, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Trần Nhiễm Âm lại nói: “Em không có thể qua đêm bên ngoài, nhưng có thể về trễ.” Cô thở dài, nhìn ái phi của
mình, chậm rãi nói: “Bây giờ mới bốn giờ, ngày lành giờ đẹp.”
Đôi mắt hoa đào của cô đẹp đến mê người, lại trời sinh quyến rũ, giữa hai hàng lông mày lộ ra tình ý giống như tơ nhện triền miên quấn quýt quanh Cố Kỳ Châu, khiến anh không cách nào kháng cự.
Đôi mắt kia thật sự quá nguy hiểm, anh lập tức cúi đầu, rũ mắt, hít sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân.
Anh đang nghĩ, cảm thấy tiến độ quá nhanh, anh với cô vừa mới tái hợp, hẳn nên đi từng bước thì tốt hơn.
Trần Nhiễm Âm nhìn thấy vành tai Cố Kỳ Châu đỏ lên, cổ và sau tai cũng có chút đỏ.
Cô đột nhiên nhớ đến một câu mà cô đã thấy trên mạng: Em muốn trải nghiệm cảm giác gân xanh trên cổ anh kề sát tai em.
Trước đó cô không hiểu ý nghĩa thật sự của những lời này, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, bởi vì cô không quan tâm đến chuyện nam nữ.
Bây giờ, cô đột nhiên hiểu ra.
Cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác này, muốn nhìn dáng vẻ vừa lý trí lại đè nén khiến người ta phát điên của anh.
Đội trưởng Cố từ trước đến nay vừa lạnh lùng lại vô tình, liệu có thể điên cuồng đến thế nào đây?