Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 66



Sau khi ăn trưa xong, Trần Nhiễm Âm lấy cớ lên lầu ngủ trưa nhưng thực ra là lén lút gửi tin nhắn cho Cố Kỳ Châu.

Điều hòa trong phòng thổi vù vù, cô mặc váy ngủ màu đỏ phối hoa nhí xanh lá nằm bò trên giường, ngón cái gõ chữ nhanh như bay: “Đội trưởng Cố, chiều nay anh rảnh không? Ông bà ngoại em muốn gặp anh.”

Hai chữ “Ái phi” trong ô ghi chú nhanh chóng biến thành “Đối phương đang nhập…” rồi lại quay về “Ái phi”, sau đó lại đổi thành “Đối phương đang nhập…”. Đổi đi đổi lại mấy lần, Trần Nhiễm Âm không nhận được chữ nào.

Gõ xong lại xóa, xóa xong lại gõ… Trần Nhiễm Âm có thể tưởng tượng được lúc này đội trưởng Cố đang bối rối đến đâu, có lẽ trong đầu anh đã loạn cào cào, thấp thỏm, lo lắng và hoảng loạn, không biết nên trả lời sao mới tốt.

Nhưng Trần Nhiễm Âm không nói, cô chống cằm, hứng thú nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, bình tĩnh đợi câu trả lời của anh.

Sau khi “Ái phi” và “Đối phương đang nhập…” đổi qua đổi lại vài lần, cuối cùng Trần Nhiễm Âm nhận được câu trả lời của Cố Kỳ Châu, chỉ một chữ đơn giản súc tích: “Có.”

Trần Nhiễm Âm lập tức phấn chấn, vui vẻ kích động gõ chữ: “Vậy khi nào anh đến?”

Cố Kỳ Châu: “Chuẩn bị xong thì đi, đến trước khi trời tối.”

Trần Nhiễm Âm: “Được, anh trai nhanh nhé, em gái đợi anh.” Đột nhiên nảy ra kế hoạch, cô lại nhanh chóng gửi một tin nữa: “Ngày hè chín muồi, cô gái thuần khiết khát khao tình yêu hoang dã.”

Cố Kỳ Châu: “…”

Cố Kỳ Châu: “Em, tém lại chút.” Sau đó lại lại gửi một meme dành riêng cho Trần Hoàng: “Internet không nằm ngoài pháp luật.jpg”

Trần Nhiễm Âm cau mày, giận dữ gõ chữ: “Vậy anh bắt em đi! Nhốt vào phòng tối ấy!”



Cố Kỳ Châu: “Có một cách có thể giúp em không bị bắt.”

Trần Nhiễm Âm nửa tin nửa ngờ: “Cách gì?”

Cố Kỳ Châu: “Kết hôn đi, kết hôn rồi là hợp pháp.”

Trần Nhiễm Âm vui vẻ, cười không khép được miệng, trộm mừng: Ha! Trẫm đã bảo rồi mà, chắc chắn khanh đã muốn trở thành vợ chồng hợp pháp với trẫm từ lâu rồi!

Nhưng cô không thể hiện kích động trong lòng ra, tiếp tục thực hiện phương châm “như gần như xa”, dè dặt trả lời: “Kết hôn là chuyện chung thân đại sự, em không quyết được, phải nghe ý bố mẹ.”

Cố Kỳ Châu: “Hiểu rồi, chiều đến gặp phụ huynh.”

Trần Nhiễm Âm rất hài lòng với câu trả lời này, sau đó cô thận trọng dặn dò: “Đừng quên mang theo đồ.”

Cố Kỳ Châu: “Anh biết rồi.”

Trần Nhiễm Âm: “Ý của em là nhớ mang theo ‘áo mưa’.”

Cố Kỳ Châu: “…”

Trần Nhiễm Âm: “Anh trai không muốn thử leo núi ban đêm sao? Ngắm mặt trời mọc, mặt trời mọc ở đây đẹp lắm đấy!”

Cố Kỳ Châu: “Ngô Hoàng, thần lo lắng cho long thể của ngài.” Long sàng chưa đủ à, còn muốn vào núi? Đúng là không giỏi mà lại cứ thích chơi.

Trần Nhiễm Âm không phục: “Long thể của trẫm rất khỏe, không cần khanh lo lắng!”

Cố Kỳ Châu thở dài: “Được, đến lúc đó tính sau.”

Trần Nhiễm Âm: “Tại sao phải đến lúc đó mới tính? Có phải khanh hết yêu trẫm rồi không? Không muốn leo núi với trẫm?”

Cố Kỳ Châu: “Ý của anh là, đến lúc đó mới biết long thể của em có khỏe hay không.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Năm giờ chiều, Trần Nhiễm Âm nhận được tin nhắn của Cố Kỳ Châu bảo anh sắp đến rồi. Sau khi đọc được tin nhắn, cô lập tức thay quần áo, chuẩn bị ra cổng thôn đón Cố Kỳ Châu.

Ai mà ngờ, sau khi bố và ông ngoại cô biết chuyện thì lại đi theo, trông có vẻ muốn thể hiện lòng nhiệt tình của chủ nhà, dùng nghi thức tiêu chuẩn nhất để “tiếp đón” Cố Kỳ Châu.

Trần Nhiễm Âm thầm toát mồ hôi lạnh cho người đàn ông của mình, nhưng cũng không dám từ chối bố và ông ngoại, chỉ đi đành cùng họ ra cổng thôn, vừa căng thẳng vừa kích động đợi Cố Kỳ Châu.

Đợi chưa đến năm phút, chiếc SUV màu đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Trần Nhiễm Âm.

Ông cụ Tần chắp hai tay sau lưng, hơi nheo mắt nhìn chiếc xe ở phía xa: “Là chiếc xe đó à?”

Trần Nhiễm Âm lập tức gật đầu: “Đúng ạ!”

Ông cụ Tần: “Buick màu đen.”

Trần Hồng Bác đáp: “Con nhờ bạn tìm hiểu rồi, nhà cậu nhóc này điều kiện bình thường, không có bố mẹ giúp đỡ nhưng chăm chỉ giỏi giang, không có tâm địa gian xảo gì.”

Ông cụ Tần gật đầu: “Nó chăm chỉ giỏi giang là được, bố mẹ không thể giúp đỡ cả đời, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân.”

Trần Nhiễm Âm gật đầu, tiếp lời ông ngoại: “Ông ngoại nói đúng lắm, cháu cũng thấy vậy.”

Ông cụ Tần cười hỏi: “Ông mà chê nó, có phải con nhóc cháu lại giận ông không?”

Trần Nhiễm Âm nói rất quả quyết, thề thốt: “Chắc chắn là không rồi, cháu đâu phải loại người đó.”

Ông cụ Tần cố ý chọc cô: “Vậy ông nói thẳng nhé, ông lo cháu theo cậu ta sẽ chịu khổ.”

Trần Nhiễm Âm lập tức phản bác: “Cháu còn chưa bắt đầu ở với anh ấy mà ông đã lo cháu chịu khổ theo anh ấy rồi? Đây chẳng phải là lo bò trắng răng sao? Khổ hay không thì phải thử mới biết được, trước khi đưa ra kết luận, nói vậy là không công bằng với anh ấy.”

Ông cụ Tần thở dài lắc đầu, đồng thời đưa tay chỉ vào chóp mũi Trần Nhiễm Âm, bất lực nói với con rể: “Con bé này ấy à, còn chưa kết hôn với người ta mà khuỷu tay đã xoay ra ngoài rồi.”

Trần Hồng Bác thở dài: “Con với mẹ con bé nói nó mãi rồi, phải cẩn thận một chút, phải duy trì cảm giác như gần như xa, đừng để người ta thấy mình mất giá rồi, nhưng mà con bé không hiểu!”

Trần Nhiễm Âm thầm nghĩ: Con đang làm theo điều bố mẹ dạy mà, nhưng hình như hiệu quả không rõ ràng cho lắm. Người ta không chỉ không nhận thức được khủng hoảng mà còn muốn huyết tẩy hậu cung, mưu đồ cướp ngôi…

Chiếc xe đen chầm chậm dừng trước mặt ba người, Cố Kỳ Châu mở cửa xe, Trần Nhiễm Âm muốn chạy về phía anh, nhào vào lòng anh, nhưng bố và ông ngoại đều ở đây, cô chỉ đành tém lại, ngoan ngoãn đứng một bên.

Cố Kỳ Châu mặc áo thun ngắn tay màu đen, quần bò màu xanh lam, giày thể thao màu trắng, quần áo đơn giản nhưng sạch sẽ gọn gàng. Trần Nhiễm Âm còn để ý thấy, chắc chắn trước đó anh đã đi cắt tóc rồi, đầu đinh gọn gàng và chỉn chu hơn.

Người ta đều nói đầu đinh là thử thách cao nhất cho ngoại hình của một người đàn ông, vì không có tóc để chải chuốt, dáng đầu và mặt sẽ lộ ra hết, khuyết điểm về khung xương cũng vậy.

Nhưng khung xương của Cố Kỳ Châu rất đẹp, hoàn toàn có thể vượt qua thử thách đầu đinh, nhìn ở góc nào cũng thấy rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai rắn rỏi, vô cùng nam tính.

Cố Kỳ Châu đi đến trước mặt ba người, chào hỏi ông cụ Tần và Trần Hồng Bác. Trần Hồng Bác chỉ hờ hững gật đầu, ông cụ Tần gật đầu xong thì hỏi: “Chuyện lần trước vẫn chưa cảm ơn cháu, lần này nhất định phải tiếp đãi đội trưởng Cố chu đáo để cảm ơn cháu.”

Trần Nhiễm Âm nín thở, liếc nhìn ông ngoại, cứ cảm thấy câu này kỳ kỳ… Như đang cảm ơn, mà cũng như đang gây áp lực.

Cố Kỳ Châu lập tức trả lời: “Không cần cảm ơn, việc nên làm thôi ạ.”

Ông cụ Tần: “Công là công mà tư là tư, nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Chậc chậc chậc, hay cho câu “công là công mà tư là tư”, không nể nang người ta chút nào.

Cố Kỳ Châu đáp: “Cứu người là công việc của cháu, thật sự không cần cảm ơn đâu ạ.”

Không nhắc đến chuyện tư, nhưng tỏ rõ thái độ của mình: Tuyệt đối không để ông đáp đền chuyện tư.

Trần Nhiễm Âm không khỏi thầm cảm khái: Không hổ danh là đội trưởng đội chống khủng bố, phản ứng nhanh thật.

Ông cụ Tần chẳng nói đúng sai, trả lời: “Bên ngoài nóng, mau vào nhà ngồi đi.”

Cố Kỳ Châu lập tức nói: “Chú với ông lên xe đi ạ, cháu đưa mọi người về.”

Trần Hồng Bác đột nhiên nói: “Tôi tự về được rồi.” Ẩn ý là: Tôi không ngồi xe cậu.

Trần Nhiễm Âm: “…”

Hả? Đến đón người ta trước mà không ngồi xe người ta, đây là đang thể hiện hành động “như gần như xa” sao?

Ông cụ Tần cười thầm, còn hả hê trên nỗi đau của người khác, nghĩ: Lúc trước con lái xe đưa con gái cưng của bố đi chẳng phải rất vui vẻ à? Còn cười ngoác cả mồm, sao đến lượt con gái cưng của mình thì lại khó chịu?

Nhưng ông cụ vẫn hùa theo con rể: “Ông cũng vậy, không xa.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Thế này hơi lúng túng.

Bố với ông ngoại đã nói vậy rồi, cô chỉ đành nói: “Vậy con cũng thế.” Nhưng để tránh khiến Cố Kỳ Châu khó xử, cô lại nói với anh: “Nhà em tập thể dục luôn, anh đi theo là được, nhà em dẫn đường cho anh.”

Cố Kỳ Châu cũng không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu: “Ừm.”

Mấy phút sau, Cố Kỳ Châu theo ba người họ vào cổng, dừng xe bên cạnh chiếc Audi màu đen của Trần Hồng Bác. Sau khi xuống xe, anh mở cốp sau ra, nhanh nhẹn chuyển đồ.

Cốp sau đầy quà, có rượu có thuốc có cả đồ ăn thức uống, dù sao những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị cả, Trần Nhiễm Âm ngẩn người, không ngờ anh lại có thể chuẩn bị bằng này đồ chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi… Quả không hổ danh đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, năng lực hành động không tầm thường!

Cuối cùng Cố Kỳ Châu lại bê vài chậu hoa tử sa trong cốp sau ra, rõ ràng là quà chuẩn bị riêng cho bà cụ Tần, nhưng chậu không hề trống mà bên trong còn trồng hoa cẩm tú cầu.

Sau khi chuyển chậu hoa ra, anh nói với bà cụ Tần: “Vừa khéo cháu có người đồng đội trồng hoa ở nhà nên đặc biệt mua tặng bà vài chậu tử sa, nhưng người ta bảo là tặng chậu rỗng thì không hay lắm nên cháu trồng thêm ít hoa.”

Cái chuyện tặng quà này, tặng theo sở thích của đối phương là quan trọng nhất. Bình thường bà cụ Tần không có sở thích gì, chỉ thích trồng hoa, chăm hoa. Vài chậu hoa đơn giản cũng đủ để làm bà vui, cười lớn gật đầu với Cố Kỳ Châu: “Được, cảm ơn cháu đã nhớ bà lão này thích chăm hoa.”

“Nên làm thôi ạ.” Sau khi chuyển hết đồ trong xe, Cố Kỳ Châu lại nói với ông cụ Tần: “Cháu không mang theo trái cây, cháu nghĩ trái cây mua ngoài chắc không ngon bằng ông tự trồng nên không mua ạ.”

Ông cụ Tần cười gật đầu, thầm nghĩ: Không tồi không tồi, mạnh hơn Âm Âm, biết chọn mặt gửi lời, biết làm việc, là một đứa trẻ đáng tin cậy.

Trần Nhiễm Âm hơi vui, cảm giác hình như ông bà ngoại rất hài lòng Cố Kỳ Châu, cô lập tức tới bên cạnh anh, cùng anh chuyển đồ đến nhà kho nhỏ trong sân.

Ông bà cụ Tần đứng một bên quan sát Cố Kỳ Châu, Tần Vi lặng lẽ quan sát rồi nhỏ giọng hỏi chồng mình: “Sao cậu ta biết mẹ em thích trồng hoa?”

Trần Hồng Bác khẽ thở dài: “Tháng mười năm ngoái lúc bố xảy ra chuyện, chẳng phải cậu ta có đến thăm sao?”

Tần Vi: “Cũng có mắt nhìn ghê.”

Trần Hồng Bác hừ một tiếng: “Biết nắm bắt thời cơ lắm!”

Tần Vi nhìn chồng: “Chẳng phải năm đó anh cũng vậy à? Biết mẹ em thích trồng hoa nên chở cả xe đến nhà.”

Trần Hồng Bác không nói gì, lại thở dài… Vì thấy bản thân mình năm đó trong cậu nhóc này, ông mới cảm thấy có khi không bảo vệ được con gái nữa rồi, sớm muộn gì cũng bị cuỗm mất thôi.

Lúc ăn cơm chiều, mọi người vui vẻ hòa thuận, Trần Nhiễm Âm càng vui hơn, nhân cơ hội này nói với thái thượng hoàng và hoàng thái gậu: “Tối nay hai bọn con muốn đi leo núi, leo đêm, đến đỉnh núi phía Đông ngắm bình minh.” Tiện thể theo đuổi tình yêu ngày hè chín muồi.

Hơi thở Cố Kỳ Châu ngưng lại, anh nhìn Trần Hoàng của mình, vừa bất lực vừa muốn cười. Yếu còn ra gió. Nhưng anh không thể không thừa nhận, anh thích cô như vậy, thích chết đi được.

Ai mà ngờ Trần Hồng Bác lại lên tiếng: “Được, bố đi với hai đứa, cũng lâu rồi bố không ngắm bình minh.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Cố Kỳ Châu: “…”