Đầu tháng bảy, thành phố Đông Phụ công bố điểm thi trung học phổ thông. Chiều ngày 9 tháng 7, các trường trung học phổ thông công bố điểm chuẩn, điểm của trường trung học số 2 năm nay khá cao, tận 667 điểm, xếp thứ ba trong toàn thành phố.
Vì tháng này Cố Kỳ Châu khá bận, không quan tâm đến việc cháu trai chuyển cấp được nên Trần Nhiễm Âm thương lượng với bố mẹ cô, đón Cố Biệt Đông đến nhà mình. Sáng sớm ngày 9 tháng 7, một nhà ba người họ canh trước máy tính cùng Cố Biệt Đông, tra điểm với cậu.
So với thành tích thường ngày thì điểm thi của Cố Biệt Đông tiến bộ vượt bậc, không ngờ lại thi được 663 điểm, hoàn toàn có thể vào một trường cấp ba không tệ, nhưng vẫn còn cách trường trung học phổ thông số 2 bốn điểm.
Trên chiến trường tuyển sinh trung học phổ thông, một điểm cũng có thể cách cả trăm người.
Nếu cậu muốn vào trường trung học phổ thông số 2 thì chỉ có thể hi vọng vào phân bổ học sinh, nếu không chỉ đành vào trường nguyện vọng hai.
Thực ra nguyện vọng hai của cậu không phải không tốt, chỉ là không có Hứa Từ Thoại.
Trường trung học số 2 chia bốn suất học sinh cho trường trung học trực thuộc, nhưng theo Trần Nhiễm Âm được biết, học sinh thi vào trường trung học số 2 không chỉ bốn người. Có thể nói thế này, trong mỗi một lớp có ít nhất một nửa số học sinh đăng ký thi vào trường trung học trực thuộc, trừ đi những học sinh có thể thi đỗ bằng chính thực lực của bản thân thì số học sinh tranh suất phân bổ vẫn không hề ít.
Để chắc chắn cháu mình có thể vào trường trung học số 2 hay không, chưa đến tám giờ sáng hôm sau, Trần Nhiễm Âm đã lái xe điện đến trường. Căn nhà mẹ cô mua ở gần trường trung học số 2 vừa sửa sang xong, đang để trống, tạm thời không có ai ở, thế nên hiện tại họ vẫn đang ở nhà cũ. Sau khi đến trường, cô lập tức chạy đến phòng giáo vụ, kiểm tra tình hình tuyển sinh của khóa năm nay.
May mắn là vận may của bạn học Cố Biệt Đông rất tốt, vừa khéo nằm trong số học sinh phân bổ. Trần Nhiễm Âm không khỏi thở phào một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống. Điều khiến cô càng mừng hơn đó là thành tích tập thể của lớp họ rất tốt, tỷ lệ trúng tuyển rất cao.
Sau khi công bố điểm thì không thể thiếu việc thông báo tin vui, nhưng sau khi báo tin vui cho người thân bạn bè, Trần Nhiễm Âm không về nhà mà ở lại phòng giáo vụ in điểm cho các học sinh trong lớp.
Trường yêu cầu các học sinh một giờ chiều đến tìm chủ nhiệm lớp để nhận giấy báo điểm thi, học sinh có kiến nghị với số điểm có thể nói với giáo viên chủ nhiệm của lớp, sau đó đăng ký họ tên và thẻ dự thi của mình để xin phúc khảo bài thi.
Chưa đến mười hai giờ trưa Cố Biệt Đông đã đến trường, một là để đưa cơm cho mợ, hai là để đợi Hứa Từ Thoại.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cậu đã mai phục trong tiệm tạp hóa ở cổng trường, cố ý đứng trước tủ đông ở cửa, vừa giả vờ chọn nước uống vừa lén lút nhìn cổng lớn của trường.
Chọn đồ uống mất gần hai mươi phút, đến khi ông chủ cửa hàng sắp khó chịu thì cuối cùng bóng dáng Hứa Từ Thoại cũng xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Hôm nay Hứa Từ Thoại mặc áo ngắn tay màu trắng, quần bò màu xanh lam, giày thể thao màu trắng, lái một chiếc xe đạp màu xanh lam. Dưới ánh mặt trời chói lọi, da cô ấy trắng đến phát sáng, tóc đuôi ngựa dày và đen nhánh, nét mặt thanh tú, từ trên xuống dưới đều toát ra hơi thở dịu dàng ngọt ngào, xinh đẹp động lòng người hệt như mùa xuân.
Cố Biệt Đông lập tức đặt sáu tệ lên mặt tủ kính, sau đó xách hai chai nước ép nho lao ra khỏi cửa hàng. Cậu đã quan sát rồi, đại diện môn Lý thích nhất là nước ép nho.
Trong trường có bãi đỗ xe, nhưng trong khuôn viên trường không được đi xe, Hứa Từ Thoại bóp phanh xuống xe, sau đó dắt xe đạp đi vào trong trường. Cố Biệt Đông vốn đã lên kế hoạch đâu vào đấy, định diễn một màn tình cờ gặp ở bãi đỗ xe, nhưng kế hoạch đột ngột thay đổi, cậu vừa vào cổng trường thì phía sau đã có người gọi cậu: “Cố Biệt Đông!”
Là giọng một bạn nữ, giọng điệu gấp gáp mang theo ý nhờ vả.
Cố Biệt Đông vô thức quay đầu nhìn thì thấy Hàn Kiều, Triệu Húc Bằng và vài chàng trai mà cậu không quen.
Nhìn từ cách ăn mặc, mấy chàng trai lạ mắt này không giống học sinh của trường trung học số 2 mà giống dân côn đồ hơn.
Triệu Húc Bằng dẫn mấy thanh niên cà lơ phất phơ chắn trước mặt Hàn Kiều, chặn cô ta ở đầu con hẻm cạnh tiệm cơm Hoa Minh.
Hàn Kiều sắp khóc đến nơi, nhìn Cố Biệt Đông bằng ánh mắt bất lực, hi vọng cậu có thể giải vây giúp cô ta.
Cố Biệt Đông rất bất lực, còn thấy hơi phiền…
Theo cậu biết, Triệu Húc Bằng và Hàn Kiều luôn dây dưa không rõ, không ai biết rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì, dù sao cũng rất mập mờ. Nhưng sau chuyện ở tiệm cơm Hoa Minh, thái độ của Hàn Kiều với Triệu Húc Bằng thay đổi một trăm tám mươi độ, rõ ràng muốn vạch rõ giới hạn với người không có tiền đồ như cậu ta, nhưng ai mà ngờ có vẻ Triệu Húc Bằng thật sự thích Hàn Kiều, luôn bám lấy cô ta, muốn nối lại tình cảm với cô ta.
Nhưng nếu chỉ là chuyện dây dưa giữa hai người bọn họ thì Cố Biệt Đông sẽ không thấy phiền gì.
Bản thân cậu cũng từng có giai đoạn mập mờ với Hàn Kiều, cậu không phủ nhận mình từng thích Hàn Kiều, còn thích khá lâu, nhưng sau khi đợt huấn luyện mở rộng năm ngoái kết thúc, cậu và Hàn Kiều đã cắt đứt rồi. Hàn Kiều không mập mờ với cậu nữa, cậu nhìn rõ cậu với Hàn Kiều không cùng một loại người.
Nếu không có chuyện ở tiệm cơm Hoa Minh, cậu với Hàn Kiều chắc chắn sẽ không tiếp xúc gì với nhau nữa.
Muốn trách thì trách tiệm cơm Hoa Minh.
Sau chuyện đó, có vẻ Hàn Kiều đã nhìn cậu với ánh mắt khác, thờ ơ với Triệu Húc Bằng nhưng lại vô cùng nhiệt tình với cậu. Cho dù cậu đã nói với cô ta không dưới một lần rằng bây giờ cậu phải chăm chỉ học hành, không làm mấy chuyện lung tung đó nữa.
Nhưng hình như Hàn Kiều hoàn toàn không hiểu lời từ chối khéo của cậu, cứ khăng khăng theo đuổi cậu.
Kết quả là cậu vô duyên vô cớ bị cuốn vào tam giác tình yêu máu chó.
Không, nên là tứ giác tình yêu mới đúng. Cậu thích Hứa Từ Thoại, nhưng chắc chắn cậu sẽ không kéo Hứa Từ Thoại vào cái mớ hỗn độn này.
Cậu không biết tại sao Triệu Húc Bằng lại chặn Hàn Kiều, nhưng khá chắc là vì bị từ chối nên thẹn quá hóa giận, thế nên mới làm tới, muốn uy hiếp Hàn Kiều.
Bên kia có nhiều con trai như vậy, lại chẳng phải người tốt gì, chỉ một cô gái như Hàn Kiều mà không giúp thì có vẻ không ổn lắm, nhưng nếu giúp cô ta thì chắc chắn đại diện môn Lý sẽ hiểu lầm gì đó…
Lúc Cố Biệt Đông đang do dự thì Triệu Húc Bằng quay đầu nhìn, khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Cố Biệt Đông đã cảm nhận được sự thù địch và lời cảnh cáo của cậu ta.
Cảnh cáo cậu đừng lo chuyện bao đồng.
Chết tiệt, bán đứng ông đây một lần còn dám cảnh cáo ông đây? Lúc đó ông đây không tìm cậu tính sổ là tốt lắm rồi!
Cố Biệt Đông lập tức sôi máu, cậu đi về phía đầu hẻm, khí thế bừng bừng nói với Hàn Kiều: “Qua đây, theo tớ.”
Hàn Kiều mừng rỡ, lập tức sải bước, nhưng mới bước một bước đã bị Triệu Húc Bằng ngăn lại.
Triệu Húc Bằng mặt không cảm xúc nhìn Cố Biệt Đông, lạnh lùng cảnh cáo: “Bớt lo chuyện bao đồng.”
Cố Biệt Đông khẽ cười một tiếng: “Liên quan quái gì đến mày, bố mày thích lo đấy.”
Sắc mặt Triệu Húc Bằng u ám nhìn chằm chằm Cố Biệt Đông: “Đã tốt nghiệp rồi, ân oán giữa chúng ta nhà trường không can thiệp được nữa đâu, bố muốn xử mày thế nào thì xử thế đấy.”
Cố Biệt Đông gật đầu: “Được thôi, đến trụ sở công an tìm tao này, tao ở trụ sở công an, tìm không được thì đến chi đội cảnh sát đặc nhiệm thành phố, luôn có nơi tìm được tao.” Cậu lại nhìn đám côn đồ đó: “Gặp cảnh sát đừng sợ, cảnh sát đều phục vụ nhân dân, chỉ cần chúng mày là công dân tuân thủ pháp luật thì không cần phải sợ cảnh sát.”
Tuổi tác của đám côn đồ này không lớn, đều học hành chẳng đâu vào đâu, không có tương lai gì lại chẳng chịu cố gắng tiến bộ, ra xã hội vài ngày là thấy mình ghê gớm lắm, nhưng thực ra chẳng là cái thá gì. Vừa nghe Cố Biệt Đông nói ở trụ sở công an, còn là con cháu cảnh sát không dễ dây vào thì lập tức sợ hãi, khí thế vốn bừng bừng bỗng chốc tan biến.
Cố Biệt Đông nhân cơ hội nắm lấy cổ tay Hàn Kiều, kéo cô ta ra khỏi vòng vây của đám côn đồ, sau đó buông cô ta ra, nhưng Hàn Kiều phản ứng lại, nắm chặt lấy cổ tay cậu, sợ cậu sẽ vứt bỏ cô ta.
Cố Biệt Đông rất bất lực, nhưng việc quan trọng phải giải quyết bây giờ không phải chuyện nắm cổ tay mà là Triệu Húc Bằng.
“Triệu Húc Bằng, tao nói cho mày biết, tốt nghiệp rồi trường không quản lý mày được nhưng xã hội thì quản lý được đấy.” Cậu nhìn chằm chằm Triệu Húc Bằng với vẻ mặt không cảm xúc, nghiêm túc cảnh cáo: “Tuổi chúng ta không còn nhỏ nữa, đủ tuổi đi tù rồi, tốt nhất là mày ngoan ngoãn chút, đừng để chưa vào cấp ba đã vào trại tạm giam trẻ vị thành niên trước. Còn nữa, tao nhắm chắc mày rồi đấy, đời này tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn vào, nếu không sau này tao sẽ tận tay bắt mày.”
Nói xong, cậu dẫn Hàn Kiều rời đi.
Hàn Kiều không yên tâm quay đầu lại nhìn Triệu Húc Bằng, phát hiện mặc dù Triệu Húc Bằng tái mặt nhưng lại không dám đuổi theo, cô ta không khỏi thở phào một hơi, sau đó lại nhìn Cố Biệt Đông, nói: “Cảm ơn.”
Ánh mắt cô ta vô cùng nóng bỏng, có cảm kích, sùng bái và cả mến mộ.
Cố Biệt Đông biết ánh mắt của cô ta nhưng không quay đầu nhìn, bất lực nói: “Cậu thả tay ra trước.”
Hàn Kiều buông cổ tay cậu ra, sau đó đi bên cạnh cậu.
Các bạn học quen biết hai người họ đi qua đều nhìn về phía hai người, còn tưởng có tin mới, tưởng hai người họ làm lành rồi.
Cố Biệt Đông vừa mệt tim vừa bất lực, còn hơi lúng túng, hai chai nước ép nho lạnh xách trong tay cũng hơi bỏng tay. Nhưng vẫn may là đại diện môn Lý đã vào trường từ lâu, nếu không cô ấy đã nhìn thấy rồi.
Song, lúc cậu chuẩn bị đi vào cổng trường, khóe mắt chợt liếc nhìn sang tiệm tạp hóa bên cạnh.
Hứa Từ Thoại đứng trước cửa tiệm tạp hóa, đôi tay trắng mịn cầm hai chai nước ép nho, hốc mắt hơi phiếm đỏ.
Bước chân Cố Biệt Đông khựng lại, trái tim hoảng loạn, vô thức muốn đến chỗ cô ấy nhưng cậu còn chưa kịp sải bước thì Hứa Từ Thoại đã xoay người quay vào trong cửa hàng, lúc đi ra lại thì trong tay chỉ còn một chai nước ép nho.
Cô ấy không nhìn Cố Biệt Đông và Hàn Kiều nữa mà đi vào cổng trường, không quay đầu lại.